CHỒNG TÔI LÀ QUỶ

Tổ Hàng kéo tôi rời đi, khi vào thang máy anh ấy mới buông tay tôi ra, quay sang tôi cười, nói: “Đừng nghĩ nhiều!”

“Tổ Hàng…” Tôi không biết nên nói cái gì. Những gì muốn hỏi đều đã được chị Kim Tử nói ra, tôi cũng không muốn phải lặp lại lần nữa.

Thang máy xuống lầu một, khi lên xe thì trời đã tối. Tổ Hàng không đưa tôi về nhà mà chạy xe tới công viên Giang Tân.

Bởi vì trong lòng rối bời, tôi không nói gì, đến tận khi anh ấy để thân thể Khúc Thiên ở lại trong xe, thành Tổ Hàng thật sự, đưa tôi ra khu bờ kè đá quen thuộc kia thì tôi mới nghĩ ra được một chút vấn đề.

Tổ Hàng ngồi ở trên kè đá, lấy ra bùa, vừa gấp bùa vừa nói: “Anh biết anh đang làm gì. Có một số việc đã được bắt đầu từ mấy chục năm trước, hiện tại không thể dừng được. Anh chỉ có thể tiếp tục duy trì. Khả Nhân! Anh không có ý định lợi dụng em, anh thật sự muốn được ở bên cạnh em. Anh cũng không lợi dụng Kim Tử Linh Tử, anh coi họ như bạn bè của anh. Nhưng chuyện kia, anh cũng không có cách nào khác cả.”

Tôi rất muốn hỏi, anh ấy vì cái gì mà lại cho Lương Canh đi quản lý Sầm Gia thôn, vì cái gì mà hiện tại lại đứng ở bên phía Ngụy Hoa. Còn cả câu nói vừa rồi anh ấy nói với chị Kim Tử, anh ấy có thể bảo đảm Ngụy Hoa sẽ không làm thương tổn bọn họ nữa. Còn Ngụy Hoa khi tới đưa bùa phân hồn của Tổ Hàng cho tôi cũng từng nói, hắn giúp Tổ Hàng làm một chuyện, Tổ Hàng giúp hắn làm một chuyện.

Thỏa thuận giữa bọn họ là gì?

Quá nhiều vấn đề, nhưng nhìn Tổ Hàng hiện tại tôi lại nói không ra lời. Anh ấy khiến tôi cảm thấy anh ấy rất cô tịch, giống như trên thế giới này anh ấy vĩnh viễn chỉ có một mình, không ai có thể chia sẻ được chuyện của anh ấy, nỗi thống khổ của anh ấy.

Tôi từ từ ngồi xuống, ngồi bên cạnh anh ấy, duỗi tay nắm ấy bàn tay đang gấp lá bùa, nói: “Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì thì em vẫn ủng hộ anh. Tổ Hàng.”

Lúc trước, khi rất nhiều người đều nói anh ấy đừng điều tra chuyện này nữa thì tôi đã nói như vậy. Hiện tại tới lượt anh ấy nói với người khác, bảo người khác đừng tiếp tục điều tra chuyện này, tôi cũng vẫn nói như vậy. Mặc kệ anh ấy quyết định như thế nào, tôi vẫn sẽ đứng ở bên cạnh anh ấy.

Tổ Hàng cầm lấy tay tôi, không nói gì, nhích lại gần, lại gần một chút, môi nhẹ nhàng đặt lên mắt tôi khiến tôi khẽ nhắm hai mắt lại. Môi anh ấy trượt xuống, khẽ chạm vào môi tôi, nói nhỏ: “Khả Nhân, với em thì không có bất cứ chuyện gì thay đổi cả.”

Tôi biết, anh ấy vẫn luôn bảo vệ tôi, nhưng tôi lại nguyện ý đi theo anh ấy đối mặt với mọi chuyện. Để tôi biết sự thống khổ của anh ấy, sự lựa chọn của anh ấy. Để tôi đi theo anh ấy cùng đối mặt với tương lai bão táp.

Chúng tôi tan tầm là 6 giờ. Có điều 6 giờ ngày hôm sau, hết giờ làm nhưng tôi không về nhà.

Tuy rằng tôi không biết chuyện Tổ Hàng thành Sầm Chu, khiến Hoàng Băng Tuyết thụ thai vào tháng sau, rốt cuộc có phải là giống như Linh Tử nói hay không, rằng muốn có một tiểu quỷ không có ngày giỗ. Nhưng tôi biết, một thai nhi chịu sự khống chế hoàn toàn từ một người khác thì nhất định là có mục đích.

Phong thủy thúc giục tử, tôi cũng từng học qua. Nhưng trước kia bố cục thúc giục tử sẽ yêu cầu đương sự phóng sinh cá chép suốt ba tháng. Sau ba tháng sẽ dùng kỳ môn độn giáp xem thai phụ có khả năng mang thai hay không. Nếu có, hoặc là không có gì trở ngại thì có thể bố cục thúc giục tử. Nhưng nếu đương sự vẫn là không vong, kích hình, nhập mộ* gì đó thì sẽ nói cho họ đi mời thầy cao minh hơn. (*Đây là bốn cửa hại trong Kỳ môn: Canh cách, Không vong, Kích hình, Nhập mộ.)

Nhưng Sầm khùng điên, hoặc có thể nói là Tổ Hoàng bố cục thúc giục tử kia rõ ràng là trái rất nhiều quy củ của chính anh ấy. Dù là do có tôi ở hiện trường, không muốn tôi nhận ra mới cố ý làm như vậy nhưng tôi vẫn nghĩ Tổ Hàng sẽ không làm chuyện này một cách hời hợt như vậy. Anh ấy làm thế nhất định có nguyên nhân.

Ngày đó tôi không đi theo chuyện này tới cùng, tôi không biết cụ thể Tổ Hàng chỉ đạo Hoàng Băng Tuyết như thế nào. Vận dụng Phong Thủy thậm chí có thể quyết định rất lớn tỷ lệ giới tính thai nhi. Nếu Tổ Hàng thật sự muốn có tiểu quỷ này thì ngay từ khi nó bắt đầu thụ thai tới ba tháng sau lúc nhập thai sinh non đều phải tính toán tốt, nếu vậy thì kế hoạch này của Tổ Hàng thật sự đáng sợ.

Tôi sẽ đứng về phía Tổ Hàng dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng tôi cũng không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Cho nên buổi chiều, sau khi hết giờ làm ngày hôm đó tôi liền tới nhà Hoàng Băng Tuyết.

Khu nhà của bọn họ cách cửa hàng nhà tôi không gần, tôi phải chuyển một chuyến xe bus nữa mới tới bên đó. 6 giờ hết giờ làm, tới trạm xe bus, rồi lại chuyển trạm xe bus để tới bên kia, khi tới đã là hơn 7 giờ 10 phút.

Bầu trời tháng mười hai, lúc này trời đã tối mịt, tôi xuống xe buýt, kéo lại quần áo mỏng rồi đi về phía tiểu khu kia.

Trước khi tới tôi không gọi điện thoại cho Hoàng Băng Tuyết vì tôi không tìm được cái cớ nào cả. Nhưng tôi đã nghĩ ra tôi nên làm thế nào. Chỉ cần tôi có thể vào được trong nhà Hoàng Băng Tuyết, động tay động chân vào bố cục thúc giục tử kia là có thể khiến cục không còn tác dụng.

Trong phong thủy, một vật nhỏ cũng có thể khiến thay đổi rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi