Tôi cầm điện thoại, hướng vào phòng trang điểm, nói to: “Cô tả, bạn em gặp chuyện, em đi một chút.” Nói xong liền lao ra khỏi công ty.
Mà mấy chị gái đang trang trí xe cưới ở trước công ty cũng đã dừng tay, đang tụ tập ở ven đường nhìn ra phía xa xa bàn tán.
Tôi chạy qua nghe được bọn họ nói: “Nghe nói có một cảnh sát đã chết.”
“Vậy là lớn chuyện rồi.”
Tôi không nghe bọn họ nói tiếp mà nhanh chóng chạy tới bên kia, trong lòng đã sớm rối bời. Nếu hôm trước khi anh ta hỏi có cần dọn đến ở cùng chúng tôi để tránh Sầm Mai không, nếu tôi bảo anh ta dọn tới thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này. Nếu hôm đó tôi không nói chuyện đó với anh ta thì không chừng anh ta có thể sẽ dũng cảm ơn một ít, dương khí vượng thì cũng không đến nỗi không xong như vậy.
Khi tôi chạy tới, xe cứu thương còn chưa đến, chỉ có cảnh sát giao thông đang ở đó xử lý. Tôi chạy vào nhưng bị một cảnh sát giao thông kéo lại. Anh ta quát lên: “Làm gì thế? Không thấy đã xảy ra chuyện sao?”
Tôi chỉ vào hiện trường, nói: “Kia là bạn của tôi!” Khi đó tôi còn chưa nhìn thấy Sầm Hằng, tôi chưa dám khẳng định tình trạng của anh ta, không dám nói là người chết hay là người bị thương.
Viên cảnh sát giao thông kia nhìn đánh giá tôi một lượt, hỏi: “Cô là Sầm Tổ Hàng?”
“Tôi… không phải. Sầm Tổ Hàng là chồng tôi, tôi cũng quen anh ta, anh ta tên là Sầm Hằng, là cảnh sát.”
Viên cảnh sát giao thông lẩm bẩm: “Tôi biết mà, gọi lại cho số liên lạc cuối cùng thì là một người đàn ông nghe.” Lúc này anh ta mới để tôi đến gần.
Cuộc gọi cuối cùng của điện thoại? Cuộc gọi cuối cùng của Sầm Hằng là liên lạc với Sầm Tổ Hàng? Tôi cũng không thấy hai bọn họ là những người có thể ngày thường gọi điện tám chuyện. Trước khi Sầm Hằng xảy ra chuyện đã gọi cho Sầm Tổ Hàng thì chỉ chứng minh một vấn đề, đó là anh ta xin sự giúp đỡ, hơn nữa là gặp phải chuyện thần quái.
Chuyện xảy đến với anh ta, có lẽ cũng là chuyện thần quái, hẳn là do Sầm Mai làm.
Tôi không có thời gian để phân tích, xe cứu thương đã đến. Cảnh sát giao thông cùng bác sĩ bắt đầu nghĩ cách nào để cứu người ra an toàn nhất. Tôi đi theo bọn họ chỉ, ngồi xổm người xuống mới nhìn thấy Sầm Hằng đang nằm dưới bánh xe của một chiếc xe trộn bê tông, trên mặt đất có vết máu đen lớn, hiện tại cũng không thấy được là còn sống hay trên.
Nhưng trên mặt anh ta gần như đầy máu, giống như có vết thương ở đầu vậy. Tôi không dám tiếp tục nghĩ, vết thương ở trên đầu luôn rất nguy hiểm. Bởi vì người ở bên cạnh bánh xe, khi xe chạy không chừng sẽ tạo ra vết thương thứ hai.
Tài xế lái xe trộn bê tông bị cảnh sát giao thông giữ lại ở bên cạnh đang bực bội, nói với cảnh sát giao thông: “Thật sự tôi không thấy anh ta. Chuyện này rất kỳ lạ. Đột nhiên anh ta xuất hiện. Tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ bị xe của tôi đâm bay ra, ai ngờ được anh ta lại nằm dưới xe của tôi.”
Viên cảnh sát giao thông tức giận nói: “Cũng may anh không biết anh ta ở dưới xe anh, nếu không có khi anh cố tình lái thêm một chút cho chuyện nhẹ nhàng.”
“Sao có thể chứ? Tôi thấy gì thì nói đấy. Đương nhiên mạng người là quan trọng nhất.”
Tôi tiến đến hỏi lại: “Anh thật sự không thấy anh ta đi tới? Anh ta vẫn còn mặc cảnh phục kìa.”
“Thật sự không thấy, khi tôi nhìn thấy anh ta thì anh ta đã cách xe tôi không đến năm mét. Hơn nữa xe tôi chạy cũng không nhanh.”
Viên cảnh sát giao thông ở bên tức giận nói: “Còn điều này nữa, xe của anh được chạy trên đường này sao? Anh không thấy biển báo ở ngã tư kia à? Sau 7 giờ sáng xe tải không được đi vào đường này.”
“Khi tôi đi vào còn chưa đến 7 giờ. Nếu không phải xảy ra chuyện thì tới 7 giờ tôi đã có thể đi ra khỏi con đường này rồi.”
“Nói cũng vô ích, xem camera đi.”
Khi vợ Sầm Hằng đến thì Tổ Hàng cũng vừa tới. Tôi biết đó là vợ Sầm Hằng vì cô ấy đã khóc đến sắp ngất xỉu.
Như vậy xem ra Sầm Hằng thật sự có nguy hiểm đến tính mạng. Người vừa được kéo ra, lập tức các bác sĩ truyền dịch, nói vẫn còn thở, đưa ngay đến bệnh viện.
Vợ Sầm Hằng đi theo xe cứu thương, một câu cũng không kịp nói với chúng tôi.
Khi Tổ Hàng tới đây thì Sầm Hằng đã được kéo ra, vừa đi tới nhìn đã bị đưa đi. Viên cảnh sát giao thông cầm điện thoại của Sầm Hằng đưa cho chúng tôi: “Vừa rồi quên đưa cho vợ anh ta. Nhờ mọi người đưa giúp.”
Tổ Hàng đưa tay nhận điện thoại, đưa lên mũi ngửi ngửi. Hành động này của anh ấy khiến viên cảnh sát kia sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói gì thêm.
Từ khi Tổ Hàng tới, sự chú ý của tôi vẫn đặt lên người đầy máu của Sầm Hằng, không chú ý tới Tổ Hàng.
Hiện tại Tổ Hàng đang cầm chiếc điện thoại dính máu, đưa lên mũi ngủi. Hành động này khiến cho rất nhiều người đứng xem nhíu mày.
Tôi nói nhỏ: “Thế nào?”
“Là Sầm Mai.”