CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 131

Ở bên kia, sau khi Nguyễn Khánh Linh trau chuốt hồ sơ của mình xong thì tiếp tục tìm công việc, nhưng vẫn luôn bị từ chối.

Cô cảm thấy kỳ lạ khi bị từ chối nhiều như vậy.

Tại sao các tòa tạp chí hay tòa soạn báo mà cô nộp hồ sơ vào đều từ chối cô, thậm chí ngay cả khi cô gửi mail lại cũng đều không nhận được câu trả lời? Mà lại còn là từng công ty như vậy?

Thậm chí Nguyễn Khánh Linh còn cảm giác có phải bản thân mình đã bị dính lời nguyền rồi hay không?

Sau khi nhận được lời từ chối từ một tòa tạp chí, cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng không chịu được nữa mà gọi điện thoại cho một người chị em của mình hiện đang làm biên tập cho tòa tạp chí này.

Kết quả, câu trả lời của người chị em kia lại khiến cô giận tím mặt.

Quả nhiên là có người giở trò sau lưng! Chính là tên tổng biên tập trọc đầu lần trước! Chỉ vì cô không thực hiện các quy tắc luật bất thành văn mà bây giờ trực tiếp chặt đứt mọi con đường của cô, không cho bất kì tòa soạn báo hay tạp chí nào giúp đỡ cô.

Nguyễn Khánh Linh tức giận cau mày, cô bất giác nhớ tới cái chạm đầy ghê tởm của tên đầu trọc với cô ngày hôm đó, còn có gương mặt buồn nôn của anh ta nữa.

Lúc đó anh ta đã uy hiếp cô, nhưng cô lại không để trong lòng. Quả nhiên con đường làm nhà văn của cô bây giờ đã bị tiêu diệt triệt để rồi!

“Không được! Mình phải tìm anh ta tính sổ mới được!”

Nguyễn Khánh Linh đứng lên khỏi chỗ ngồi, mặc áo khoác vào rồi bước ra ngoài.

Lần này, cô đặc biệt mang theo bình xịt phòng lang và ớt bột để đề phòng cái tên đầu trọc đó lại ra tay với cô một lần nữa.

Lúc biên tập của Tạp chí Xuân Phương nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh đều nhớ tới chẳng phải cô chính là cô gái nhỏ đã đánh tên đầu trọc ngày hôm đó sao? Sao lại dám xuất hiện ở đây? Không sợ bị tên đầu trọc đuổi gϊếŧ à?

Thế nên, Nguyễn Khánh Linh đã bước vào phòng làm việc của tên đầu trọc dưới ánh mắt nghi ngờ và lo lắng của mọi người.

“Cách!”

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy mạnh, tên đầu trọc đang xem ảnh bên trong bị giật mình, nhanh chóng đưa tay đóng ảnh lại, tức giận nhìn về phía cửa rồi chửi: “Là đứa nào không có não vậy hả? Không biết muốn vào thì phải gõ cửa à?”

Kết quả là anh ta nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, anh ta sững người một lát rồi mới làm như hiểu ra cái gì mà cười haha hai tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là cô Linh, hôm nay không biết ngọn gió nào đã đưa cô đến đây vậy?”

Nguyễn Khánh Linh bước vào trong phòng làm việc, cố ý để cửa mở, nói: “Tôi đến đây làm gì, chẳng lẽ tổng biên tập đây đang giả ngu đấy à? Tại sao mấy ngày nay hồ sơ tôi nộp vào các tòa tạp chí tất cả đều bị từ chối? Lẽ nào không phải là anh đang giở trò sau lưng à?”

“Xuy.” Tên đầu trọc phát ra âm thanh khinh thường giữa môi và răng, sau đó ngồi xuống trước mặt Nguyễn Khánh Linh, lại lần nữa đóng cửa phòng làm việc lại. Anh ta dùng ánh mắt dâʍ ɖu͙ƈ nhìn xuống người phụ nữ trước mặt nói: “Nguyễn Khánh Linh, lần trước tôi đã nói với cô rất rõ ràng rồi, muốn làm nghề này, cô chỉ cần giao tiếp thông suốt với tôi thôi thì tôi đảm bảo cô sẽ luôn thuận buồm xuôi gió.”

Anh ta cố ý nhấn mạnh giọng điệu vào bốn chữ “giao tiếp thông suốt”, rõ ràng là đang ám chỉ điều gì đó.

Nguyễn Khánh Linh lạnh lùng nhìn anh ta, giọng điệu châm chọc: “Ý của anh là muốn làm nghề này thì tôi phải ngủ với anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi