CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Về phương diện này, Nguyễn Khánh Linh tựa như một tờ giấy trắng.

Lúc này đôi bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt ga giường, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Phạm Nhật Minh giật giật khóe miệng, một †ay đặt lên người cô, tay kia nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: “Căng thẳng lắm à?” “Ừm… tôi… không biết phải làm thế nào…” “Tôi dạy em nhé?”

Giọng anh trầm thấp lại có chút khàn khàn, giữa gian phòng yên tĩnh, thực sự quyến rũ như muốn lấy mạng người.

Nguyễn Khánh Linh dường như quên luôn việc hít thở.

Đôi mắt to của cô chợt loé sáng, hoảng hốt như một chú hươu con.

Vừa rồi cô chỉ lỡ mồm nói muốn sinh cho anh một đứa bé. Nhưng khi thật sự phải tiến tới bước này, cô lại căng thẳng không biết phải làm gì cho phải.

Trong màn đêm dày đặc, vẻ khẩn trương của Nguyễn Khánh Linh không cách nào che giấu được dưới mắt của Phạm Nhật Minh.

Phạm Nhật Minh biết, ban ngày cô chứng kiến chú thím chế giễu anh như vậy nên mới nảy sinh suy nghĩ sinh con.

Cô muốn giúp đỡ anh, cũng là muốn dùng điều này để báo đáp.

Anh nhìn chăm chú vào hai mắt Nguyễn Khánh Linh. Một lúc sau, mới thấp giọng lên tiếng: “Chuyện sinh con không cần gấp đâu.”

Nguyễn Khánh Linh ngẩn người: “Nhưng ngộ nhỡ chuyện tôi giả mang thai bị người khác phát hiện thì phải làm sao?”

Cô hiển nhiên không lo nghĩ cùng một chuyện với anh, bây giờ cô đang lo lắng chuyện mang thai giả bị người khác phát hiện.

Khóe miệng Phạm Nhật Minh hơi cong lên, đáp lời: “Có tôi ở đây, không cần bận tâm”

Không biết tại sao, vừa rồi Nguyễn Khánh Linh còn có chút sốt ruột, trong chốc lát lại bình Tĩnh hơn nhiều. Dường như người đàn ông bên cạnh này có một loại ma lực khiến người ta an tâm. “Vậy… tôi tin tưởng anh.”

Một chữ tin tưởng khiến tâm trạng Phạm Nhật Minh tốt hơn nhiều, không nhịn được cúi xuống hôn môi cô.

Nguyễn Khánh Linh mở to mắt, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Không phải tên đàn ông này đã nói là không gấp sao… sao lại…

Sở dĩ là nhìn cô rất đáng yêu, không kìm chế nổi mà hôn cô một cái.

Nhưng sau khi chạm vào đôi môi mềm mại đó, anh lại không chịu được mà lưu luyến bịn rịn, có điều anh không được tiến thêm một bước nữa.

Một lúc sau, anh mới có thể khống chế được ngọn lửa bên trong, thả cô ra.

Mặt Nguyễn Khánh Linh đã sớm nóng hừng hực, cúi sầm mặt không dám nhìn anh.

Phạm Nhật Minh cũng rất bất ngờ với biểu hiện của anh. Không nghĩ rằng cô gái nhỏ này lại có thể khơi gợi ɖu͙ƈ vọng của anh dễ dàng như vậy. “Ngủ thôi, ngày mai tôi đưa em tới một nơi.”

Nói xong, Phạm Nhật đi vào phòng tắm. Chỉ có tắm nước lạnh mới có thể dập tắt được ngọn lửa trong người anh.

Đến lúc về buồng ngủ, Nguyên Khánh Linh đã ngủ rồi, hơi thở đều đều. Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, trong mắt Phạm Nhật Minh hiện ra vẻ dịu dàng.

Nếu như cha mẹ vẫn còn sống, có lẽ sẽ thích cô con dâu tâm tư đơn thuần này lắm?

Nghĩ đến hoàn cảnh của cha mẹ, ý cười trêи gương mặt Phạm Nhật Minh biến mất, lộ ra vẻ u ám và tàn nhẫn.

Một đêm ngủ rất ngon.

Sáng ngày thứ hai, Nguyễn Khánh Linh đang chìm đắm trong mộng đẹp, đột nhiên cảm thấy có người võ nhẹ vào mặt cô.

Cô từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra là gương mặt tuấn tú của Phạm Nhật Minh, tinh thần lập tức minh mãn.

Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời trắng xám, dường như vẫn chưa sáng hẳn. “Chuyện gì vậy?” Lúc hỏi, Nguyễn Khánh Linh phát hiện Phạm Nhật Minh đã thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài. “Hôm qua nói với em rồi, hôm nay đưa em tới một nơi.”

Nguyễn Khánh Linh rất muốn nói: Có thể không đi không… buồn ngủ quá…

Nhưng cô nhìn sắc mặt Phạm Nhật Minh nghiêm túc, cảm thấy có lẽ là chuyện rất quan trọng nên đành nhãn nại thay đồ ngủ, nửa tỉnh nửa mê mặc quần áo vào, rồi theo anh ra cửa.

Sau khi lên xe, ban đầu Nguyễn Khánh Linh còn cố mở to hai mắt, vô hồn nhìn về phía trước nhưng rất nhanh sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Phạm Nhật Minh liếc nhìn cô gái ngồi ở vị trí phụ lái, tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ.

Xe chạy ra khỏi thành phố phồn hoa, dần dần tiến vào trong hướng núi. Sau khi đến nơi, Phạm Nhật Minh đánh thức cô dậy. “Tới rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi