Chương 155
Tuy rằng trong lòng muốn ghép đôi con mình và con gái thứ nhà họ Tống, nhưng bà ta cũng hiểu rõ tính cách con trai mình, vừa rồi bà ta nói đến việc này cũng chỉ muốn nhắc nhở con trai rằng con gái tốt ở Hải Phòng nhiều vô kể, không cần phải lưu luyến, buồn bã vì một cô gái.
“Mẹ, con có thể gặp con gái thứ nhà họ Tống, mẹ sắp xếp thời gian và địa điểm đi.”
Sau khi nói xong, Lê Tuấn tiếp tục ăn, như thể điều mà anh ta vừa nói không liên quan gì đến anh ta vậy.
Bà Lê nghe thấy thế thì nhẹ nhõm hơn nhiều, từ trước đến nay bà ta không phải là người hay thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt nhưng những lời Lê Tuấn nói thực sự khiến bà ta cảm thấy vui mừng không thể kiềm chế được.
Bà Lê đứng dậy cười nói: “Mẹ sẽ đi liên lạc với nhà họ Tống ngay”.
Bà ta lo lắng nếu để lâu, Lê Tuấn sẽ lại hối hận nên quyết định làm ngay, một khi mọi chuyện đã ổn thỏa thì sẽ không có gì thay đổi.
“Vâng.”
Lê Tuấn vẫn không đáp lại, như thể anh ta có thể sẵn sàng chấp nhận tất cả những điều này.
Thấy bà Lê đã đi khỏi, Lê Nam cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, anh ta nghiêng người hỏi Lê Tuấn: “Anh à, tại sao anh lại đồng ý? Anh đi xem mắt con gái thứ nhà họ Tống, thế còn Nguyễn Khánh Linh thì sao?”
Câu nói của Lê Nam khiến Lê Tuấn đột ngột chùng xuống.
Anh ta nhìn Lê Nam và nói: “Lê Nam, chuyện này không liên quan gì đến em.”
“Thôi được.”
Lê Tuấn thường hòa nhã với mọi người, nhưng khi anh ta trở nên tức giận thì quả thực không nên dây vào, vì vậy Lê Nam đã khôn ngoan chọn cách im lặng.
Sau khi anh ta im lặng, Lê Tuấn cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, anh ta đặt bát đũa xuống, ngồi ngây người, vẻ mặt u ám.
Những gì xảy ra giữa Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh vừa rồi thực sự khiến anh ta tức giận, và Lê Tuấn không thể không nghĩ, nếu Khánh Linh muốn rạch ròi đến mức không muốn chạm mặt anh ta nữa, vậy thì anh ta đi xem mắt cô gái khác có phải sẽ khiến cô hài lòng hay không?”
Lê Nam lén nhìn Lê Tuấn, anh ta hiểu ra ít nhiều, lần này Lê Tuấn đột nhiên thay nói như vậy, hẳn là lại liên quan đến Nguyễn Khánh Linh.
Ngay sau đó, bà Lê quay lại với chiếc điện thoại trên tay, bà ta cười nói với Lê Tuấn: “Thời gian đã sắp xếp xong rồi, vào lúc ba giờ chiều Chủ nhật, hôm đó chắc con không bận gì đâu nhỉ. Địa điểm là câu lạc bộ Lam Thanh, ở đó mấy thanh niên như các con có thể uống cà phê và chơi bowling cùng nhau. ”
Bà Lê nói chuyện rất hào hứng, nhưng Lê Tuấn không như bà ta mong đợi, anh ta đồng ý tất cả những gì bà ta nói khiến bà ta có cảm giác con mình chỉ như đang hoàn thành một nhiệm vụ vậy.
“Mẹ, nếu không còn việc gì nữa, con đi tắm đây.”
Lê Tuấn đứng dậy.
Bà Lê nhìn con trai rồi gật đầu.
Sau khi Lê Tuấn đi khỏi, nụ cười trên khuôn mặt bà Lê nhạt dần.
Bà ta bỗng thấy hơi lo lắng, nếu con trai bà ta cứ như thế này mà hẹn hò với cô con gái thứ nhà họ Tống thì con gái nhà người ta chẳng phải sẽ rất buồn sao?