CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 158

Do lần trước Phạm Nhật Minh và cô đi cùng nhau trong thang máy, tất cả nhân viên có mặt lúc đó đều biết cô là phu nhân của phó chủ tịch, tin tức đó cũng lan nhanh trong công ty.

Đặc biệt là những nhân viên ở tầng cao nhất, rất nhiều người trong số họ đã nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, hơn nữa khuôn mặt của cô khiến người ta khó quên.

Nguyễn Khánh Linh vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy thái độ của nhân viên đối với cô hoàn toàn khác với lần trước, họ sốt sắng, tươi cười chào hỏi.

Nguyễn Khánh Linh không ngạc nhiên trước phản ứng của họ.

Cô điềm nhiên đáp lại họ, rồi đi thẳng đến văn phòng của Phạm Nhật Minh.

Sau khi bóng dáng của Nguyễn Khánh Linh đi khuất, các nữ nhân viên trong văn phòng đều túm năm tụm ba và bắt đầu bàn tán.

Hầu hết họ đều ghen tị với Nguyễn Khánh Linh.

Họ nghĩ cô chỉ trắng hơn họ một chút, gầy hơn họ một chút và ưa nhìn hơn một chút mà thôi, họ cho rằng cô chỉ là cái bình hoa chứ không có gì hơn người cả.

Đúng lúc này, Hà Thanh bước vào phòng làm việc, vừa vào đã thấy mấy nhân viên đang túm tụm chuyện trò, vì vậy cô ta đi tới gõ bàn làm việc của bọn họ, giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Đang giờ làm việc. Nếu còn nói chuyện nữa tôi sẽ trừ tiền lương đấy nhé.”

Bởi vì bình thường Hà Thanh không quá nghiêm khắc với bọn họ, lúc này các nhân viên cũng nghe lời cô ta.

Thậm chí còn có một hai người cấp dưới của cô lén lút nói với cô ta:”Phó giám đốc, vợ của phó chủ tịch vừa tới.”

“Vợ của Phạm Nhật Minh?”

Hà Thanh sửng sốt, hỏi lại lần nữa.

“Đúng vậy.”

Nghe đến đây, khuôn mặt vốn dĩ đang tươi cười của Hà Thanh đột nhiên sụp đổ.

Sắc mặt cô ta trông rất khó coi, cô ta bảo mọi người trở về chỗ ngồi: “Sắp họp rồi, mọi người chuẩn bị đi.”

Nói xong cô ta bỏ đi.

Khi Nguyễn Khánh Linh đi đến văn phòng của Phạm Nhật Minh, nam trợ lý Đặng Tiến đang ngồi trên bàn văn phòng ở cửa nhìn thấy cô, anh ta nhanh chóng đứng lên, sau đó cúi người, cười nói: “Cô chủ, cô đến rồi sao? ”

Nguyễn Khánh Linh chưa từng nhìn thấy anh ta, trong lòng có chút bối rối, nhưng vẫn gật đầu.

“Tôi mang đồ ăn đến cho Nhật Minh.”

Đặng Tiến lúc này mới vội vàng giới thiệu mình với Nguyễn Khánh Linh, sau đó dừng lại, liếc qua bụng cô, rồi giả vờ thản nhiên hỏi: “Nghe nói cô chủ đang mang thai, sao lại đích thân tới đây? Khiến những người làm trợ lý như chúng tôi khó xử lắm”.

Nguyễn Khánh Linh ngẩn ra: “Tôi có mang thai đâu?”

Đặng Tiến lúc này mới nở nụ cười, ngay sau đó nói: “Vậy tôi đã hiểu lầm rồi.”

Ngay sau đó, anh ta nhìn vào văn phòng, lại nói: “Phó chủ tịch đang ở bên trong, cô chủ vào đi.”

“Ừ.”

Nguyễn Khánh Linh đáp lại, cô đặt tay lên nắm cửa, nhìn qua rèm cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, thấy Phạm Nhật Minh đang đứng quay lưng về phía mình, anh đang gọi điện thoại, hình như anh đang rất bận.

Vì vậy, cô lại thu tay về, vì không muốn quấy rầy anh, cô quyết định ra ngoài đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi