CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 229

Vì vậy, lời yêu cầu của Nguyễn Khánh Linh trực tiếp bị phớt lờ trong sự im lặng của người đàn ông.

Cô bất đắc dĩ nhưng không thể làm gì khác, đành phải để người đàn ông kia tiếp tục cõng mình trên lưng.

Còn về việc Phạm Nhật Minh không để ý đến lòng tốt của người khác, trong lòng Nguyễn Khánh Linh có chút oán trách. Dù sao người mệt cũng không phải là cô, vậy cô còn lo lắng cái gì? Cứ vui vẻ ưng dung, tự tại thôi.

Sau khi đi qua cây cầu độc mộc, hai người lại băng qua một con suối, không, chính xác phải nói là Phạm Nhật Minh đã cõng cô qua một con suối.

Nguyễn Khánh Linh không nghĩ nhiều, đổi một tư thế khác để có thể nằm thoải mái hơn.

Sau khi băng qua suối chưa được bao lâu, Phạm Nhật Minh liền dừng chân.

Sau đó, một ngôi nhà được xây bằng đá màu xám xanh xuất hiện trước mặt hai người họ.

Phạm Nhật Minh chỉ dừng lại một chút, trước khi Nguyễn Khánh Linh quan sát kỹ càng căn nhà, người đàn ông đã sải bước về phía trước, mở cửa, lập tức đi vào.

Thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng không hiểu cho lắm, cô vô thức muốn ngăn cản anh.

“Làm sao anh có thể tùy tiện bước vào nhà người khác như thế? Nếu bị chủ nhà…”

“Đây là nhà của bố mẹ tôi.” Lời của Nguyễn Khánh Linh còn chưa nói xong đã bị câu nói của Phạm Nhật Minh cắt ngang. Anh đi tới bên ghế sô pha trong phòng khách, cẩn thận đặt Nguyễn Khánh Linh lên ghế, nhìn cô rồi dặn dò: “Đừng nhúc nhích, anh đi lấy thuốc. ”

Nguyễn Khánh Linh gật đầu, sau đó Phạm Nhật Minh rời đi.

Cô không khỏi tò mò mà nhìn ngôi nhà một lượt, hóa ra đây là ngôi nhà mà bố mẹ đã qua đời của Phạm Nhật Minh để lại.

Nhưng đây không phải là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng sao? Tại sao nhà của bố mẹ anh ấy lại ở đây?

Nguyễn Khánh Linh không giải thích được, nhưng khi cô nhìn thấy cách trang trí nộ thất bên trong, cô không khỏi bị mê hoặc.

Cái gọi là “chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ các bộ phận bên trong” mười ba từ này rất thích hợp để miêu tả ngôi nhà trước mặt cô.

Toàn bộ ngôi nhà đều được dán bằng giấy dán tường tông màu gỗ, đồ đạc, bàn ăn đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Trên trần nhà có treo đèn trùm, tuy không quá sang trọng, xa hoa nhưng lại có kiểu dáng và thiết kế mang hơi hướng hoài cổ của những năm thế kỷ 70, 80.

Cô đoán rằng mẹ của Phạm Nhật Minh chắc hẳn phải là một người phụ nữ cực kỳ dịu dàng, tỉ mỉ và chu đáo. Hơn nữa dáng vẻ bà ấy cũng phải vô cùng xinh đẹp, quý phái, điều này có thể nhìn ra được từ trên người của Phạm Nhật Minh.

Đột nhiên, hình ảnh một người phụ nữ cao quý, tao nhã xuất hiện trong tâm trí Nguyễn Khánh Linh.

Đúng lúc này, Phạm Nhật Minh mang theo hộp thuốc đi tới. Anh nhìn thấy gương mặt thất thần của cô gái nhỏ, chỉ lạnh nhạt, hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy giọng nói của anh, mạch suy nghĩ của cô bị đứt đoạn. Cô suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được nói: “Em đang suy nghĩ, rốt cuộc mẹ anh là người như thế nào?”

Nghe vậy, trong mắt Phạm Nhật Minh lóe lên một chút kinh ngạc. Anh không ngờ rằng cô nhóc này lại nghĩ đến chuyện đó.

Anh đi đến rồi ngồi bên cạnh cô, mở hộp thuốc lấy ra một ít rượu thuốc, vừa làm vừa hỏi: “Vậy nên? Em nghĩ sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi