Chương 248
Tuy nhiên, Nguyễn Khánh Linh lại không nghĩ như vậy, cô và Gavin vốn không quen nhau, làm sao anh ta có thể biết chuyện lớn gì liên quan đến cô được chứ, hiển nhiên là người đàn ông này chỉ tùy tiện tìm một lý do để hẹn cô ra ngoài mà thôi.
Nguyễn Khánh Linh lại nghĩ tới khi đi học, anh ta nổi tiếng là bay bướm bên ngoài, cô không khỏi hoài nghi chắc không phải là Gavin chợt có ý nghĩ muốn hẹn cô đi chơi đó chứ?
Đương nhiên là cô muốn từ chối, nhưng nghĩ đến lần trước bị tổng biên tập tạp chí Hói Đầu quấy rối thì anh ta đã xuất hiện cứu cô, Nguyễn Khánh Linh lại không tiện từ chối thẳng, đành phải tìm cớ trốn tránh.
“Xin lỗi, hôm nay tôi không rảnh. Tôi có chút chuyện, phải đến công ty của Nhật Minh để xử lý.”
Cô còn cố ý nhắc đến Nhật Minh, nhằm để lộ ra sự thân thiết giữa hai người, đồng thời cô cũng nhắc nhở Gavin rằng cô đã có chồng, để cắt đứt tâm tư của anh ta.
“Được rồi, vậy hẹn lần sau vậy.”
Mặc dù Gavin thất vọng nhưng cũng không để ý, anh ta chỉ muốn hẹn Nguyễn Khánh Linh ra để nói về bản thảo, lần này đã không được thì chờ lần tiếp theo, dù sao cũng không quan trọng.
“… Được.”
Nguyễn Khánh Linh bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể nói rõ ra được, đành phải cúp máy.
Giọng nói của Phạm Nhật Minh đột nhiên vang lên từ phía sau: “Em muốn đến công ty của tôi?”
Nguyễn Khánh Linh bị giọng nói đột ngột vang lên của anh làm cho giật mình, vội vàng quay đầu, lắc đầu nói: “Không phải.”
Phạm Nhật Minh lại không để ý đến sự phủ nhận của cô, bước tới gần Nguyễn Khánh Linh, lạnh nhạt nhìn cô: “Đúng lúc hai ngày nay, thư ký của tôi xin nghỉ phép, em qua đó thay thế cô ấy hai ngày đi.”
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy, bèn từ chối: “Không được, không được, tôi không làm được.”
Phạm Nhật Minh liếc cô một cái, môi mỏng khẽ mở: “Có tính tiền lương.”
Lời từ chối của Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nghẹn ở cổ họng, tuy rằng muốn hỏi một ngày bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ lại, một tập đoàn lớn như nhà họ Phạm, mà còn làm thư ký cho Phó tổng giám đốc, tiền lương chắc chắn rất cao.
Thế là, cô ho hai lần, sau đó gật đầu: “Tôi có thể thử.”
Phạm Nhật Minh gật đầu, nhấc chân đi tới bàn ăn.
Một nụ cười nhạt thoáng hiện dưới đáy mắt anh, nhưng rất nhanh lại biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt lạnh lùng.
Sau khi ăn sáng xong, Phạm Nhật Minh đưa Nguyễn Khánh Linh đến công ty, hầu như mọi người trong công ty đều biết Nguyễn Khánh Linh, nên khi thấy cô xuất hiện cùng Phạm Nhật Minh cũng không thấy kinh ngạc.
Hai người đến văn phòng, Phạm Nhật Minh ngồi lên ghế xử lý công văn, mở miệng nói: “Sáng hôm nay, em đi làm quen một chút với công việc thư ký đi.”
“Ồ, được.”
Bởi vì Nguyễn Khánh Linh cũng không biết những công việc mà thư ký phải làm là gì, nên cô gật đầu và quyết định làm theo sự sắp xếp của Phạm Nhật Minh.
“Trước tiên, em đi photo những tài liệu này ra năm trăm bản, phải sao chép mặt trước và mặt sau, cứ năm mươi bản, em phải đổi giấy A4 và sử dụng giấy màu để sao chép. Màu sắc cũng có yêu cầu riêng, chúng phải theo thứ tự đỏ, cam, vàng, xanh lá và tím. Em hãy photo theo trình tự như vậy, nếu không thì tài liệu sẽ dễ bị trùng. Ngoài ra, khi photo xong, em đi mua cho tôi một tách cà phê, đừng mua cà phê ở ngoài, ở tầng dưới của công ty có đấy…”