CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 273

“Cái gì đây?”

Lê Tuấn không khỏi cau mày hỏi.

Lúc này, Phạm Nhật Minh liếc Nguyễn Khánh Nga rồi lạnh lùng cười: “Câu hỏi này, có lẽ anh hỏi cô ta thì sẽ có câu trả lời chính xác đấy.”

Lê Tuấn quay phắt đầu lại nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Khánh Nga: “Anh ta nói vậy là sao?”

Khi Nguyễn Khánh Nga nhìn thấy cây đinh kia thì đã lập tức hiểu hết mọi chuyện.

Việc cô lén lút phá hoại giày của Nguyễn Khánh Linh chắc chắn đã bị Phạm Nhật Minh phát hiện. Tệ hơn nữa, bây giờ anh còn đang muốn vạch trần cô trước mặt Lê Tuấn!

Nguyễn Khánh Nga ngay lập tức bối rối, nhưng cô ta không chịu thừa nhận mà giả ngu: “Em không biết… Anh Tuấn, em không biết anh ta đang nói gì hết.”

Nói xong, giống như sợ Phạm Nhật Minh sẽ tiếp tục vạch trần tội ác của cô ta, Nguyễn Khánh Nga đột ngột lấy tay che ngực, giả vờ không thở nổi rồi đưa tay muốn níu lấy người Lê Tuấn, mặt mày đau khổ nói: “Anh Tuấn, em… Hình như em thở không được…”

“Mau đưa em đi bệnh viện… Anh Tuấn…”

Nhưng mà hành động này của cô ta không những không qua mắt được Lê Tuấn, ngược lại lại càng làm anh ta nghi ngờ hơn.

Thậm chí, chưa cần Phạm Nhật Minh lên tiếng thì Lê Tuấn đã đoán được hết mọi chuyện. Với biểu cảm thay đổi, anh ta nhìn Nguyễn Khánh Nga bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên và khó tin.

“Có phải em muốn đặt cây đinh đó vào trong giày của Khánh Linh đúng không?”

Nguyễn Khánh Nga tới tận lúc này vẫn quyết không thừa nhận, chỉ tiếp túc giả vờ bị tái phát cơn hen suyễn. Cô ta hít một hơi thật sâu rồi siết chặt phần quần áo trước ngực, kêu lên từng tiếng đứt quãng: “Anh Tuấn… Anh… Cứu em…”

Nhưng, trước sự kêu cứu của cô ta, cả hai người con trai đứng đó vẫn không có tí phản ứng nào.

Phạm Nhật Minh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta với vẻ mặt như cười như không, mà Lê Tuấn lại nhìn cô ta, từ sự hoài nghi lúc đầu, rồi dần chắc chắn, ngay sau đó, trên mặt anh ta liền thoáng qua nào là hối hận, chán ghét, bất ngờ, rồi cả sợ hãi…

Lê Tuấn không thể tưởng tượng nổi, nếu khi đó người của Phạm Nhật Minh  không phát hiện ra mấy cái đinh, vậy chân của Khánh Linh…

Anh nhìn Nguyễn Khánh Nga với vẻ mặt đầy ghét bỏ, trong giọng nói đậm chất khinh bỉ: “Nguyễn Khánh Nga, cô là thứ đàn bà tâm địa ác độc! Đến ngay cả chị ruột của mình cô cũng hại được!”

Nguyễn Khánh Nga bị Lê Tuấn chửi rủa như thế, cô ta dừng luôn hành động giả vờ ho khan của mình, cô ta biết nếu cô ta cứ tiếp tục giả vờ ho như thế thì chỉ càng làm cho bọn họ thêm ghét cô ta mà thôi.

Cô ta đảo mắt, trong nháy mắt nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, cô  ta nhẹ nhàng kéo tay áo Lê Tuấn, điềm đạm đáng yêu nói: “Không phải như thế đâu… anh Tuấn, anh nghe em giải thích…”

Nhưng Phạm Nhật Minh không có đủ kiên nhẫn xem vở kịch trước mắt, anh ném luôn cái đinh xuống dưới chân Nguyễn Khánh Nga, cảnh cáo: “Về sau diễn ít thôi, đừng có mà không biết xấu hổ như thế, nếu Khánh Linh còn bị làm sao thêm một lần nữa, tôi cho cô sống không bằng chết.”

Anh dùng giọng điệu bình thường nhất, nhưng lời nói ra cũng đủ doạ Nguyễn Khánh Nga chết khiếp.

Cô ta còn chưa phản ứng lại, Phạm Nhật Minh đã quay người đi rồi.

Lê Tuấn nhìn Phạm Nhật Minh rời đi, lòng dạ rối bời.

Một mặt, thái độ bảo hộ Nguyễn Khánh Linh như thế kia của anh ta là điều mà anh muốn thấy, nhưng cũng chính cái thái độ bảo vệ này kiến cho Lê Tuấn thấy bị đe doạ.

Anh mím môi, dùng sức gạt tay Nguyễn Khánh Nga, trước khi rời đi, anh nhíu mày, lạnh lùng nói với cô ta: “Nguyễn Khánh Nga, từ nay về sau cô cách xa tôi ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi