CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 282

Phạm Nhật Minh liếc nhìn cô, anh cau mày lại và hỏi cô: “Em vì lý do ở bên truyền thông này mà xin lỗi tôi?”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, giải thích chuyện ảnh chụp với anh.

Nghe xong lời giải thích của cô, lúc nãy Phạm Nhật Minh còn rất tức giận, bây giờ thì cũng không còn giận nữa, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng như cô vợ nhỏ làm sai kia của cô thì đột nhiên anh lại không muốn tha thứ cho cô nhanh như vậy.

Thế là Phạm Nhật Minh xụ mặt, hỏi: “Em có biết bởi vì lần này truyền thông đưa tin, công ty sẽ phải gánh chịu bao nhiêu tổn thất hay không?”

“Không biết…”

Nguyễn Khánh Linh nhỏ giọng trả lời. Lúc đầu, mấy chuyện này một chút cô cũng không hiểu, nhưng mà trước đây khi xem tivi thì thấy nếu bà chủ mà ngoại tình thì sẽ mang đến cho xí nghiệp đó một phiền phức rất lớn, hình như cô đã trở thành hòn đá cản đường của Phạm Nhật Minh mất rồi.

Cô thực sự cảm thấy mình đã làm sai rất lớn.

“Vậy em nói đi, có nên phạt hay không?”

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Phạm Nhật Minh nói vậy, cảm thấy anh giống như giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc ở trường cấp ba.

Cô mím môi một cái, gật gật đầu: “Nên phạt.”

Phạm Nhật Minh thấy phản ứng đáng yêu của cô, có chút không giữ nổi sự nghiêm túc trên mặt. Thế là anh đứng dậy, đi đến bên cạnh giá sách, lấy một quyển sách ra, đưa cho cô.

“Vậy thì tôi phạt em chép lại quyển sách cổ này mười lần, học một chút quy tắc tam tòng tứ đức của phụ nữ.”

Nguyễn Khánh Linh nghe vậy, nhịn không được trừng to mắt, hỏi anh: “Mười lần?”

“Mười lần.”

“Bây giờ?”

“Ừm.”

“Chép ở đâu?”

“Ở chỗ này.”

Phạm Nhật Minh lạnh nhạt nói, bàn làm việc của anh rất lớn, cho dù có thêm cô vẫn còn rất rộng.

Nguyễn Khánh Linh đau khổ, đành phải cầm quyển sách cổ di, ngồi xuống bên người Phạm Nhật Minh, nghe lệnh mà làm.

Khi cô vừa mới bắt đầu chép, mỗi một nét chữ đều mang theo sức lực, cứ như là muốn phát tiết những oán giận đối với Phạm Nhật Minh lên những trang giấy này.

Cái gì mà tam tòng tứ đức chứ, hiện tại cũng đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, những cái đó đều đã lạc hậu rồi!

Ban đầu cô chép khá chậm bởi vì viết chữ phải dùng lực, thế nhưng sau đó, cô bi ai phát hiện ra, nếu như muốn chép xong mười lần trong tối nay, với tốc độ của cô thì tuyệt đối là không thể nào. Thế là cô bắt múa may cây bút trong tay, cũng không thèm quan tâm mình có hiểu hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi