Tôi từ chối Nguyễn Khánh Linh trở lại biệt thự, chú Hùng, nhìn thấy cô liên mim cười chào. "Chào mợ chủ, mợ đã về rồi sao?" "Ừa, chú Hùng, chú có tin tức gì về cậu chủ không?"
Chủ Hùng lắc đầu: "Cậu chủ vẫn chưa liên lạc với tôi."
Khỉ Phạm Nhật Minh rời đi, anh không hề tiết lộ hành trình của mình cho chủ Hùng, cho nên anh hiện giờ đang ở đâu, chủ Hùng quả thực cũng không biết. "Được rồi."
Khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh tràn đầy vẻ thất vọng, cô lơ đễnh bước lên cầu thang rồi đi vào phòng mình.
Cô lấy điện thoại di động ra, lượt xem thông
tin liên lạc của Phạm Nhật Minh, rồi bấm vào, nhìn thấy những dòng tin nhắn mà cô đã gửi vừa rồi, không hề có chút hồi âm nào, lồng ngực Nguyễn Khánh Linh có chút nghẹn lại, cô cong môi.
Đã qua mấy ngày, cô thật sự đã nhận ra được sai lầm của mình.
Rốt cuộc cô ấy và Phạm Nhật Minh chỉ mới gặp nhau được vài ngày, cùng với bạn gái cũ của anh chỉ là mối quan hệ từ một phía, vậy mà lại muốn gán ghép hai người họ lại với nhau, thật sự là có hơi quá đáng.
Hơn nữa, cô đã vượt quá ranh giới rồi, rõ ràng họ không phải là vợ chồng thực sự, nhưng mà cô lại muốn áp đặt suy nghĩ của mình lên anh cũng
không thích hợp cho lắm.
Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một hồi, rồi bắt đầu chỉnh sửa tin nhắn và xin lỗi Phạm Nhật Minh,
Do lệch múi giờ nên khi nhận được tin nhắn,
cũng là lúc Phạm Nhật Minh đã lên máy bay, điện thoại di động không có tín hiệu, tất nhiên sẽ không thấy tin nhắn xin lỗi đầy chân thành của Nguyễn Khánh Linh
Nhưng Nguyễn Khánh Linh ở bên này cũng không nhận được hồi âm của anh, đương nhiên nghĩ rằng anh ấy vẫn còn giận.
Cô lại thở dài, bật máy tính lên bắt đầu chuẩn bị bảo vệ luận văn.
Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi, cô vẫn nên chuẩn bị cho thật tốt.
Lê Tuấn trở về ngôi nhà cũ, tìm gặp cha và giải thích cho ông ấy hiểu tình hình của gia đình họ Nguyễn lúc này.
"Cha, con hy vọng cha có thể ủng hộ nhà họ Nguyễn"
Cha anh không trả lời ngay lập tức, ông suy nghĩ một lúc lâu: "Lê Tuấn, cha hiểu những gì con nói, nhưng mà chuyện này không phải bỏ tiền của chúng ta ra là có thể giải quyết được."
Ông ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó nói: "Mặc dù nhà họ Nguyễn với nhà họ Lê bình thường có qua lại làm ăn, nhưng quan hệ cũng
không sâu đậm."
"Mối quan hệ giữa chúng ta vẫn không thân thiết đến mức để nhà họ Lê phải rót vốn vào nhà họ Nguyễn."
"Cha, tiền của chúng ta tạm thời chỉ cho nhà họ Nguyễn mượn thôi, gốc lãi cũng sẽ không ít. Nhà họ Nguyễn cần số tiền này mà chúng ta lại
tình cờ có khả năng, thì tại sao lại không giúp bạn họ?"
Lê Tuấn lại thuyết phục.
Ông Lê còn định nói thêm điều gì nữa, thì đúng lúc này, bà Lê từ ngoài cửa bước vào, mang theo một ít đồ ăn nhẹ và hoa quả.
Thấy sắc mặt của hai cha con không ổn, bà
Lê thấy có chút kỳ lạ: "Con đang nói về chuyện gì vậy?"
Lê Tuấn không nói lời nào, ông Lê liền gọi vợ đến bên cạnh và giải thích tình hình cho bà ấy.
Vừa nghe thấy họ Nguyễn, bà Lê liền bất giác nhíu mày.
"Là doanh nghiệp của gia đình Nguyễn Khánh Nga kia sao?"
“Dạ” Lê Tuấn gật đầu.
Bà Lê nhìn cậu con trai cao lớn đẹp trai của mình, rồi sốt sắng nói: "Tuấn à, con phải bớt tiếp xúc với nhà họ Nguyễn lại. Lúc trước khi nhà họ Nguyễn xảy ra chuyện, bà Nguyễn đã liên lạc với mẹ và nói bóng gió về chuyện hôn sự của con với Nguyễn Khánh Nga."
"Ý của bà ấy là muốn hai nhà chúng ta kết thông gia, nhưng trước đây mẹ đã từng gặp qua cô gái đó và mẹ luôn cảm thấy rằng cô ấy... không phù hợp với con."
Thực ra, những gì bà Lê muốn nói là Nguyễn
Khánh Nga suy nghĩ thấm sâu và không phải là một người tốt.
Nhưng cuối cùng vẫn phải đắn đo và đem những lời đó kìm nén lại.
Khi nghe thấy điều này, ông Lê cũng nói tiếp: "Nhà họ Nguyễn sở dĩ liên tiếp xảy ra chuyện, cũng không liên quan gì đến phương thức kinh doanh của ông Nguyễn. Lê Tuấn, đôi khi, công việc kinh doanh không thể nói trước được."
Cuối cùng, ông Lê nhìn Lê Tuấn và nói: "Vì vậy, chúng ta sẽ không bơm vốn vào nhà họ Nguyễn"