Chương 357
Cô cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình đang nóng dần lên.
Cô gật đầu một cái, sau đó giống như chạy trốn rời khỏi đây.
Trợ lý cúi người xuống giống như Phạm Nhật Minh, khi cô ta đang định đuổi kịp Nguyễn Khánh Linh, thì Phạm Nhật Minh gọi cô ta lại.
“Cô đi chuẩn bị cho cô ấy một ít sách này để đọc.”
Ngay sau đó, Phạm Nhật Minh nói một số tên sách mà Nguyễn Khánh Linh rất thích xem.
Bởi vì anh biết, chắc chắn cuộc họp này không kết thúc nhanh như vậy, anh lo lắng là cô gái này sẽ không chịu ngồi yên, cho nên anh mới dặn dò trợ lý như vậy.
Tuy nhiên, dù trợ lý đã gật đầu đồng ý nhưng cô ta vẫn cảm thấy bối rối khi đi xuống tầng.
Ba trăm bài thơ Đường? Sách về một trăm loại cây cỏ?
Cô ta nên đi đâu để tìm những cuốn sách này cho vợ cậu Minh đây? Trong tủ sách của tập đoàn nhà họ Phạm, hầu như là những cuốn tạp chí, hoặc là những quyển sách liên quan đến chứng khoán kinh tế, rất ít sách có liên quan đến vấn đề này.
Cô ta thở dài, nhưng mà trong lúc suy nghĩ, cô ta cũng rất ghen tỵ với Nguyễn Khánh Linh.
Cô có vóc dáng đẹp thì thôi đi, lại còn được gả cho phó tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Phạm, hơn nữa sếp cô ta lại đẹp trai như vậy, còn chiều chuộng cô hết mức.
Lúc nãy khi phó tổng giám đốc bước ra ngoài, đôi mắt lúc đó của anh chỉ nhìn về phía mỗi một mình Nguyễn Khánh Linh thôi, trước kia cô ta đã nghe nói về vụ lùm xùm giữa Hà Thanh và phó tổng giám đốc trong công ty.
Nhưng mà cô trợ lý biết rõ là trong lòng Phạm Nhật Minh chỉ có Nguyễn Khánh Linh thôi, Hà Thanh không có gì để uy hiếp cô cả.
Khi Nguyễn Khánh Linh đang nghỉ ngơi trong phòng chờ, thì trợ lý cầm mấy quyển sách đến đưa cho cô.
“Cô chủ, cô hãy đọc mấy quyển sách này trước đi, đợi tí nữa phó tổng giám đốc Minh họp xong đi xuống, thì tôi sẽ gọi cô ngay.”
“Được.” Nói xong, Nguyễn Khánh Linh nhìn lướt qua tên những quyển sách này, trên mặt cô hiện lên sự ngạc nhiên, cô hỏi: “Làm sao cô biết tôi rất thích đọc những cuốn sách này vậy?”
Bấy giờ, cô trợ lý quay đầu lại, cô ta nhìn về phía cô mỉm cười nói: “Không phải là tôi biết, mà là phó tổng giám đốc Minh biết.”
Nói xong thì cô trợ lý đi ra ngoài trước.
Nguyễn Khánh Linh thấy mấy quyển sách kia, cô cũng không hiểu tại sao khóe miệng cô lại hiện lên nụ cười, cô làm cách nào cũng không khống chế được nó.
Trước đây đúng là cô có nói với Phạm Nhật Minh mấy lần về những quyển sách mà cô thích đọc, nhưng cô không ngờ anh lại nghiêm túc nghe cô nói mấy chuyện đó, đã vậy còn nhớ hết những chuyện này.
Hơn nữa, anh còn nhờ trợ lý đi tìm những quyển sách này về cho cô đọc.
Thật là…rất bất ngờ.
Nguyễn Khánh Linh sửng sốt vì bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy Phạm Nhật Minh vừa mắt, hơn nữa hình như cô càng ngày càng dựa dẫm vào anh, và đã quen với sự tồn tại của anh.
Trong phòng họp cao cấp nhất, Phạm Nhật Minh đã đi về chỗ ngồi, tiếp tục chủ trì cuộc họp này.
Chỉ là những nhân viên có mặt ở đây đều nhận ra bây giờ tâm trạng của phó tổng giám đốc Minh rất tốt từ khi anh đi từ bên ngoài vào. Bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy nụ cười như bây giờ ở trên khóe miệng anh, thật ra khi Phạm Nhật Minh không mắng người thì anh là người rất thân thiện.