CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 361

Lúc này, đầu óc cô trống rỗng, những lời vừa nghĩ ra khi luyện tập lúc này cô đều nhớ không nổi một câu, buột miệng thốt ra: “Không phải anh nói tôi không có thành ý muốn cảm ơn anh sao? Tôi mua măng sét cài áo cho anh.”

Nguyễn Khánh Linh cảm nhận được rõ ràng, sau khi cô nói câu này ra khỏi miệng, bầu không khí mờ ám giữa hai người đột nhiên hạ thấp xuống, biến thành lạnh lẽo.

Phạm Nhật Minh đang tức giận.

Nguyễn Khánh Linh lập tức nhận thấy được ngay.

Đương nhiên, khi cô vừa mới nói xong câu nói kia, cũng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lời hay không nói lại chọn lời tệ nhất để nói!

Giống như cô thật sự rất không tình nguyện mua quà tặng cho Phạm Nhật Minh.

Đúng là ngu ngốc chết mà!

Lúc này, Phạm Nhật Minh cũng đang mắng Nguyễn Khánh Linh ở trong lòng, đúng là người phụ nữ ngu ngốc!

Nhưng mà, trên mặt anh lại không có chút thay đổi nào, lạnh nhạt nhận lấy túi quà trong tay Nguyễn Khánh Linh, cúi người đặt một nụ hôn ở trên má của cô.

“Cảm ơn, tôi rất thích.”

Giây phút đôi môi anh đặt lên trên má cô, cả người Nguyễn Khánh Linh giống như có luồng điện vọt qua, cô giống như mất đi trọng lực, cả người mềm nhũn như bông.

Nhưng mà, khi Nguyễn Khánh Linh thấy nét mặt Phạm Nhật Minh vẫn lạnh lùng như cũ, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Vừa rồi anh nói, anh rất thích.

Chẳng lẽ, sở dĩ Phạm Nhật Minh hôn mình một cái, là muốn bày tỏ lòng biết ơn của anh sao? Cho nên, đây có phải chính là một cách anh muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình không, mà không phải bởi vì… anh thật sự muốn hôn cô, cho nên mới hôn cô.

Có lẽ đây chính là “hành động thực tế để bày tỏ lòng biết ơn” trong lời Phạm Nhật Minh.

Vì thế, Nguyễn Khánh Linh quyết định, sau này khi nào cô muốn cảm ơn người đàn ông này, có thể thử một chút cách hôm nay anh đã làm với cô xem sao.

Hai người nhìn nhau một lát, Phạm Nhật Minh không có động tác tiến thêm một bước với cô nữa, anh cầm túi hộp quà, đứng thẳng người. Nguyễn Khánh Linh lập tức cảm thấy sau khi người đàn ông này rời đi, luồng khí ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông cũng biến mất theo, cả người cô nhẹ bẫng, đứng thẳng người vội vàng đi theo anh.

Ngay sau đó, Phạm Nhật Minh cất tiếng nói: “Tôi còn có chút việc, xử lý xong sẽ tới tìm em.”

“Vâng.”

Phạm Nhật Minh rời đi, thật ra cũng chỉ là một chuyện nhỏ. Khoảng mười phút sau, anh đã quay lại tìm Nguyễn Khánh Linh, dẫn cô đi vào thang máy, hai người lên xe.

Trên đường đi ăn cơm, trong lúc chờ đèn đỏ Phạm Nhật Minh nhìn Nguyễn Khánh Linh, cô đang nhàm chán mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh nói: “Hôm nay sau khi ăn cơm xong, tôi sẽ đưa em đi gặp một người quen cũ, có liên quan đến mẹ đẻ của em.”

Nghe vậy, động tác của Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên dừng lại, cô quay đầu, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Phạm Nhật Minh, trong giọng nói mang theo sự lo lắng không dễ phát hiện: “Là ai vậy? Tôi có quen không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi