CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 390

Hóa ra bố của Lê Tuấn lo lắng hai người không chịu tình nguyện kết hôn, đành sai bảo chú Lâm sắp xếp một ít rượu. Đôi tình nhân khi có rượu vào sẽ khơi dậy lửa tình, như thế mới giúp hai người thuận tiện phát triển tình cảm

Tống Ngọc và Lê Tuấn cũng không hay biết rượu này có vấn đề. Bọn họ cứ thế mở ra là uống.

Uống rượu ngắm trăng, hai người tán gẫu ngày càng vui vẻ. Đơn giản chỉ là Lê Tuấn nghe Tống Ngọc kể lại chuyện tình của cô, thật ra vào lúc này, trong đầu Lê Tuấn cũng không tự chủ được mà nghĩ đến Nguyễn Khánh Linh.

Thật ra ở trong lòng của Lê Tuấn, vị trí của Nguyễn Khánh Linh và cô phóng viên của Trung Đông Tống Ngọc này đều giống nhau.

Càng nghĩ anh càng phát hiện hai người thực sự giống nhau. Hiện tại lại bị sợi dây thừng của vận mệnh buộc chung một chỗ, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra giống như mấy bộ phim thần tượng ngôn tình máu chó, chính là lúc này đây anh cũng bất lực, cũng chỉ biết mượn rượu để giải sầu.

Tửu lượng của Tống Ngọc rất tốt, cho nên khi anh uống cô cũng không e dè một chút nào, cứ ly này nối tiếp ly kia.

Lê Tuấn nhìn thấy cô uống nhiều như vậy liền khuyên nhủ: “Em đừng uống nhiều như vậy.”

Tống Ngọc nhìn anh cười ngây ngô một tiếng: “Không sao đâu. Tửu lượng của tôi rất tốt, chỉ là có chút nóng…”

Nói xong cô càng cảm thấy trong người mình có từng trận nóng nổi lên, cô không suy nghĩ nhiều, cô cũng chỉ nghĩ rằng là do tác dụng của cồn nên cứ thế cởi chiếc áo khoác.

Lúc này Lê Tuấn cũng cảm thấy bản thân mình có chút nóng, cảm giác càng lúc càng say.

Anh thấy Tống Ngọc cởi áo khoác xuống, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo mỏng, anh nhíu mày nhận lấy áo khoác của cô, anh muốn khoác lên cho cô một lần nữa: “Bên ngoài gió lạnh lắm, em đừng để bị cảm.”

Tống Ngọc không chịu, cô lại cởi áo khoác ra một lần nữa, nói: “Cơ thể tôi rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ốm có vài lần.”

Lê Tuấn thấy cô không chịu nghe lời, tuy anh lo lắng nhưng cũng hết cách.

Lúc này Tống Ngọc đột nhiên kề sát vào anh nhỏ giọng hỏi: “Lê Tuấn, anh kể cho tôi nghe một chút chuyện ngày xưa của anh và cô chủ nhà họ Nguyễn kia đi, tôi muốn nghe.”

Một khi con gái uống rượu say đều luôn trở nên rất kì lạ và nhiều chuyện.

Thật ra Tống Ngọc rất tò mò về cô chủ nhà họ Nguyễn kia ra sao, rốt cuộc cô ấy là thần thánh phương nào chứ.

Ngoại hình của Lê Tuấn cũng gọi là rất tốt đi? Hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, rối cuộc người phụ nữ kia như thế nào mới khiến người đàn ông này một mực hết lòng như vậy.

Hơn nữa Tống Ngọc cũng nghe nói cô Nguyễn Khánh Linh này đã kết hôn, tại sao Lê Tuấn còn nhớ mãi không quên đối với người đã kết hôn rồi chứ.

Chẳng lẽ cô gái kia có chỗ nào hơn người sao?

Nhưng mà Lê Tuấn không muốn nói về quá khứ của bọn họ.

Anh thoáng lạnh mặt, đứng lên nói: “Em say rồi, trở về thôi.”

Nói xong Lê Tuấn cúi đầu thu dọn cần câu cá. Sau khi thu dọn xong, đột nhiên anh nhìn thấy bên người có người đang lại gần.

Tống Ngọc vẫn không bỏ cuộc như cũ, dán lại gần bên người Lê Tuấn, cong miệng nói: “Anh nói cho tôi nghe một chút thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi