CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 392

Người con gái ở dưới thân tỏa ra một mùi hương, không nồng lại rất dễ dàng quyến rũ nội tâm anh trở nên khô nóng, thêm nữa lúc này cơ thể hai người lại dán chặt vào nhau, Lê Tuấn thậm chí còn cảm nhận được sự mềm mại từng đường cong của cơ thể cô.

Cô lại còn đang cười, trong mắt mang chút ẩm ướt lấp lánh, tự dưng làm cho Lê Tuấn nhớ tới Nguyễn Khánh Linh.

Nhìn Tống Ngọc cười nghịch ngợm lại càng giống với khuôn mặt hiện lên trong trí nhớ của Lê Tuấn. Lúc này đây trong lòng anh giống như có hàng nghìn con kiến đang bò, thật ngứa ngáy khó chịu.

Mà lúc này Tống Ngọc ở dưới thân cũng có cảm giác giống Lê Tuấn.

Giống như chỉ có kề sát vào anh thì cô mới thấy bản thân bớt đi được một phần nóng nực.

Chính là rất nhanh sau đó, hai người không chỉ đơn thuần thỏa mãn với những cái ôm. Khoảng cách của bọn họ lúc này không còn một khoảng trống nào, trong không khí giống như có âm thanh của củi đốt cháy lên bừng bừng.

Tống Ngọc khó chịu uốn éo người, cô “ưm” lên một tiếng mà không nhận ra ánh mắt trên người đàn ông nhìn mình càng ngày càng tối lại. Lúc này trước mắt cô cũng dần trở nên mơ hồ, trong lúc không rõ đã dán chặt trên người của anh. Trên người anh có mùi rất dễ ngửi, rất mê người…

Cơ thể càng ngày càng nóng, trong đầu Tống Ngọc lúc này giống như dây đàn đã bị đứt đoạn.

Cô đặt tay lên cổ Lê Tuấn, chủ động đưa đôi môi đỏ mọng của mình dâng lên.

Lê Tuấn vốn đang rất vất vả chịu đựng. Do tác dụng của rượu quá mạnh khiến anh đã có ý định muốn người con gái này không chỉ một lần, thế nhưng lại sợ làm cô đau nên anh không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng.

Nhưng lúc này người con gái ấy lại chủ động tiến tới, Lê Tuấn rốt cục đã không thể chịu được nữa.

Anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa kia.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa sổ sát đất, chiếu xuống đống quần áo lộn xộn trên mặt đất, tạo thành những mảng lốm đốm dưới mặt đất.

Tống Ngọc bị đau nhức làm cho tỉnh dậy. Cô vừa định trở mình, nhưng ở dưới lại truyền đến một trận đau nhức, cô hít nhẹ một tiếng, cau mày rồi mở mắt ra.

Sau đó cô trợn tròn mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là làn da trắng nõn, cô ngẩn người, ánh mắt cực kì chậm chạp mà di chuyển lên trên, khuôn mặt tuấn tú không gì so sánh được của Lê Tuấn bị phóng to lập tức xuất hiện trước mắt cô.

Khi Tống Ngọc nhìn thấy rõ mặt của anh, còn tưởng rằng mình đang ở trong mơ, sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại, nhưng khi cô thấp thỏm mở mắt ra một lần nữa…

Đây không phải là mơ!

“A a a…”

Tiếng hét chói tai của phụ nữ vừa kéo dài lại có cường độ, lập tức đánh thức Lê Tuấn, lúc đầu anh còn chưa khôi phục tinh thần, nhưng sau một lát, nhìn thấy bộ dạng này của hai người, lập tức hiểu được hôm qua đã xảy ra chuyện gì!

Vậy mà anh lại cùng với Tống Ngọc lên giường!

Lê Tuấn còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên anh cảm thấy trên người mát lạnh, vốn dĩ có cái chăn che ở trên người anh nhưng lại bị Tống Ngọc lôi đi, như là cô muốn xé ra, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy nửa người trên của Lê Tuấn trần trụi, Tống Ngọc sợ tới mức mặt đỏ lên, vội vàng trả chăn lại cho anh.

Cô gắt gao cầm lấy một góc chăn che chắn ở trước ngực: “Lê Tuấn! Anh thật khốn khiếp! Anh lợi dụng lúc tôi gặp khó khăn! Anh… Anh…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi