CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 394

Tuy rằng, đây cũng là lần đầu tiên anh cùng phụ nữ làm chuyện này, nhưng mà… người anh thích là Khánh Linh. Tối hôm qua, anh rõ ràng đã nhìn thấy Khánh Linh, tưởng đó là cô, cho nên mới…

Lê Tuấn cứ ngơ ngác nằm trên giường như vậy, không nhúc nhích một lúc lâu.

Bất chợt trong lúc ấy, anh cảm thấy cả người mất đi sức lực, mơ mơ hồ hồ. Thế nhưng trong lòng anh biết rõ, xảy ra chuyện như vậy, khoảng cách giữa anh và Khánh Linh hiển nhiên đã lớn đến vô cùng.

Có lẽ khoảng cách này, cả đời anh cũng không thể vượt qua nổi…

Ấn đường Lê Tuấn chợt động, anh nhắm hai mắt lại, ngửa đầu vào tường. Cái lạnh từ bức tường xuyên qua não anh, như thể theo dây thần kinh truyền đến trái tim anh.

Lòng Lê Tuấn lạnh buốt.

Tống Ngọc ở trong phòng tắm tắm rất lâu, như thể muốn rửa cho bằng sạch hết mùi của Lê Tuấn trên người.

Đến khi ra ngoài, cô nhìn thấy Lê Tuấn vẫn ở trong tư thế kia, không chút nhúc nhích, nhưng bốn phía quanh người lại có thêm sự cô đơn và tuyệt vọng.

Tống Ngọc vốn đang rất giận anh, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy, cô chợt hiểu anh thêm một chút:

“Anh đi tắm đi.”

Giọng Tống Ngọc lúc này không dữ dằn như hồi nãy, sau khi nói xong, cô quay người ra ngoài.

Một lúc lâu sau đó Lê Tuấn mới động đậy một chút, anh tựa như không có cảm xúc gì, bước từng bước đến gần phòng tắm.

Trong quán bar, Nguyễn Khánh Nga đang uống rượu cùng đám bạn bè.

Từ lần trước đẩy Nguyễn Khánh Linh bị Lê Tuấn cảnh cáo, cô ta đã im lặng một khoảng thời gian, cũng không dám quanh quẩn bên Lê Tuấn nữa, sợ anh thật sự lấy tội danh có âm mưu giết người nhưng chưa thành để ném mình vào trong cục cảnh sát.

Chỉ là hai ngày này, trong lòng Nguyễn Khánh Nga vừa buồn bực vừa không yên.

Nhiều ngày không nhìn thấy anh Tuấn như vậy, cũng không biết anh đã cùng đứa con gái đáng ghét kia tiến triển đến mức nào, cô ta rất muốn biết, nhưng lại không dám đi theo dõi họ nữa.

Lúc này, một giọng nói vang lên phía sau lưng cô ta: “Đây không phải là Khánh Nga nhà chúng ta sao? Sao lại buồn rầu không vui mà uống rượu thế, nào, đến chơi với bọn tôi đi.”

Lê Nam tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nguyễn Khánh Nga đang rầu rĩ uống rượu, anh ta cười cười đi đến phía sau cô ta, ôm lấy bờ vai cô ta rồi nói vậy.

Vào lúc này, Nguyễn Khánh Nga nhìn thấy Lê Nam thì mắt sáng rực lên.

Đúng rồi, làm sao cô ta lại quên mất, vẫn còn người tên Lê Nam này mà. Thế là, Nguyễn Khánh Nga vội vàng xốc lại tinh thần, hỏi: “Lê Nam, gần đây anh của anh đang làm gì thế?”

Nghe vậy, Lê Nam không vội trả lời mà mỉm cười.

“Rượu lần trước cô cho tôi đúng là rượu ngon, chẳng qua ít quá, không đủ uống.” Lê Nam tặc lưỡi, cười híp mắt nhìn Nguyễn Khánh Nga.

Đương nhiên Nguyễn Khánh Nga có thể hiểu được ý của anh ta. Cô ta nắm chặt tay, chỉ hận không thể cấu mặt Lê Nam. Tại sao người đàn ông này lại đê tiện đến thế?

Thấy Nguyễn Khánh Nga không nói gì, Lê Nam nhún vai, đang định rời đi thì Nguyễn Khánh Nga vội vàng gọi lại: “Anh chờ một chút!”

“Hửm?” Lê Nam nhanh chóng dừng bước, quay lại nhìn Nguyễn Khánh Nga.

Nguyễn Khánh Nga nắm chặt tay, hạ quyết tâm nói: “Được rồi, tôi cho anh thêm một chai. Anh nói cho tôi biết gần đây anh trai anh đang làm gì, có gần gũi với người phụ nữ khác không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi