CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Nguyễn Khánh Linh thấy nãy giờ Phạm Nhật Minh không nói lời nào, còn nhìn mình chăm chăm, cô lo lắng nói: "Có phải vết thương cũ ở trêи chân lại tái phát không? Để tôi đi gọi chủ Hùng tới nhé."

Vừa nói xong, cô xốc chăn lên định đứng dậy nhưng bị Phạm Nhật Minh kéo cổ tay lại nói: “Không cần gọi, tôi ngôi một lúc là ổn" “Có muốn đi gặp bác sĩ không?”

Nguyễn Khánh Linh vẫn lo lắng, bỗng nhiên bị Phạm Nhật Minh kéo tới bên cạnh, cách anh thật gần.

Phạm Nhật Minh đắp chăn nhung lên người cô, bình tĩnh nói: “Tôi không sao đâu, đây là di chứng do vết thương ở chân lưu lại, bác sĩ cũng không có cách “...Vậy được"

Nguyễn Khánh Linh không biết phải làm sao, trong lòng thầm oán trách, nếu như đã không có việc gì thì vừa nãy kêu cô một cách nghiêm túc như vậy làm gì, làm hại cô tưởng rằng chấn thương ở chân của anh lại tái phát.

Trong chốc lát cả hai người đều im lặng, bỗng nhiên Nguyễn Khánh Linh nhớ tới một việc, “A phải rồi, bạn học của tôi vừa nói cuối tuần này phải bảo vệ luận văn. Vậy nên tôi phải đi nước Anh một chuyến, chắc phải mất một thời gian mới có thể trở về Cô nhìn sườn mặt trắng sáng của anh, nói: "Cho nên, anh sẽ phải tự mình nấu cơm. Vừa hay anh mới nói muốn tìm người giúp việc, vậy thì để họ nấu cho anh ăn đi, đừng suốt ngày ăn bên ngoài, không tốt cho sức khỏe đầu. “Em vừa mới nói chuyện với bạn học hả?" Phạm Nhật Minh đột nhiên cắt ngang lời cô.

Bị anh hỏi như vậy, Nguyễn Khánh Linh ngẩn người, rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, cô ấy nói với tôi vài điều về việc bảo vệ luận văn và cả giáo sư phụ trách biện hộ nữa.

Trong nháy mắt, lòng Phạm Nhật Minh như thông thoáng hần, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn: "Được rồi, tôi đã biết rồi.

Thấy hôm nay anh nói chuyện thoải mái như vậy, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi kinh ngạc, cô không kiềm được cần thận dặn dò lại lần nữa. "Chân của anh vẫn chưa tốt, không nên vận động nhiều, phải chủ ý nghỉ ngơi cho đủ, bình thường cứ để người giúp việc sắc cho anh ít thuốc bổ cho xương."

Giọng nói của Nguyễn Khánh Linh không ngừng văng vắng bên tai anh .

Bình thường, Phạm Nhật Minh không chịu được người nào cứ liên tục nói lải nhải như thế, nhưng mà hôm nay, thấy khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Khánh Linh, không hiểu sao anh lại không thấy phiền phức gì, còn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Nguyễn Khánh Linh quan tâm anh cũng không phải có ý đồ gì cả, chỉ là xuất phát từ sự quan tâm đơn thuần trong sáng giữa bạn bè với nhau mà thôi.

Ngày tiếp theo, Phạm Nhật Minh nhận được cuộc điện thoại của Phạm Thành, ông ta bảo anh tới công ty làm việc để quen dần với việc kinh doanh.

Trước đây anh do đi đứng không tiện nên vẫn luôn gác chuyện này sang một bên. Hiện tại, anh cũng đã khôi phục rồi, ông nội nhất định muốn anh cùng gánh vác công việc của dòng họ. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net

Thấy Phạm Nhật Minh chuẩn bị đi ra ngoài, Nguyễn Khánh

Linh cảm thấy kỳ lạ. “Anh phải đi ra ngoài à?”

Không phải bình thường Phạm Nhật Minh vẫn luôn ở nhà tư, sao hôm nay lại đi ra ngoài nhỉ? “Ừ, chủ vừa gọi điện thoại cho tôi bảo tới công ty một chuyển

Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của anh, Nguyễn Khánh Linh không khỏi nhớ tới lúc ở nhà cũ của họ Phạm đã từng gặp qua chủ Phạm.

Trong ấn tượng thì hình như quan hệ giữa Phạm Nhật Minh và người chủ này cũng không được tốt làm, thậm chí còn có phần phản cảm.

Ngược lại, chủ Phạm đối với Phạm Nhật Minh cũng không tốt lắm. Lần trước khi cô ở nhà cũ, thấy hai vợ chồng họ tranh nhau sỉ nhục anh, bây giờ lại gọi anh tới công ty, rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Nguyễn Khánh Linh không khỏi cảm thấy lo lắng, cô chạy chậm đuổi theo Phạm Nhật Minh, thở hổn hển nói: “Phạm Nhật Minh, chủ của anh gọi anh tới, sẽ không có việc gì chứ?"

Phạm Nhật Minh không ngờ cô gái nhỏ này lại cố ý chạy tới hỏi anh.

Vốn dĩ tâm trạng anh đang rất xấu do mới nói chuyện với Phạm Thành nhưng bởi vì Nguyễn Khánh Linh mà lúc này những nỗi lo lắng, muộn phiền đã biến mất đi không ít. Anh trấn an cô: “Không có việc gì đâu, em cứ trở về đi

Sau đó anh xoay người ngồi vào trong xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi