CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 439

Châu Tử Cường rất vô tư tự nhiên, nên không nhận thấy được cô ấy đang khó chịu, anh ta vẫn luyên thuyên nói không ngớt.

Đột nhiên, Lê Tuấn người vẫn luôn im lặng lại đưa đĩa của mình đến trước mặt Tống Ngọc, rồi lấy đĩa của Tống Ngọc để qua chỗ mình.

Trên đĩa của anh ta chính là những miếng thịt bò đã được cắt sẵn.

Châu Tử Cường nhìn thấy hành động của anh ta, cũng không khỏi sững lại.

Theo sau đó, liền thấy Lê Tuấn dịu dàng cười nói: “Khi ăn cơm không đàm luận, khi ngủ không nói chuyện, Tử Cường, anh sống ở Trung Đông lâu như vậy rồi, có phải là anh đã quên đi quy củ trên bàn ăn của nước mình rồi không?”

Nghe những lời anh ta nói, Châu Tử Cường bật cười, cũng quên bén mất những lời lúc nãy mình đang định nói.

Anh ta mỉm cười cầm dao nĩa lên, nói: “Được rồi, khi ăn cơm không đàm luận.”

Sau lời nói của Lê Tuấn, Châu Tử Cường cũng không tiếp tục bàn luận về những chuyện đó nữa.

Ba người lặng lẽ dùng cơm.

Nhưng trong lòng Tống Ngọc lại dâng lên một cảm giác rất là kỳ lạ, đặc biệt là sau khi Lê Tuấn vừa nói xong câu nói lúc nãy.

Tuy rằng lời nói của anh ta đến bên tai Châu Tử Cường chỉ là một câu nói đùa, nhưng kỳ thực cũng có thể khiến cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

Lê Tuấn là đang giải vây cho mình.

Nghĩ đến đây, sự bất mãn của Tống Ngọc đối với anh ta, cuối cùng cũng giảm bớt được một chút.

Coi như anh ta vẫn còn có lương tâm.

Trong bữa tối, Lê Tuấn sẽ thỉnh thoảng gắp rau cho Tống Ngọc, đồng thời anh ta cũng sẽ gắp cho Châu Tử Cường một ít.

Hành động của anh ta chu đáo đến nỗi ngay cả Châu Tử Cường cũng không hề phát giác được mối quan hệ giữa hai người Tống Ngọc và Lê Tuấn lúc này có chút vi diệu.

Mặc dù Châu Tử Cường ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhưng tầm mắt của Tống Ngọc vẫn không thể nhịn được di chuyển đến khuôn mặt của Lê Tuấn.

Người đàn ông không nhìn cô ấy, mà cúi đầu chăm chú cắt miếng bít tết, đó chính là đĩa anh ta vừa đổi với cô ấy lúc nãy.

Ngón tay của anh ta thon dài và sạch sẽ, động tác tao nhã và uyển chuyển.

Tống Ngọc không khỏi có chút thất thần, dường như Lê Tuấn vẫn luôn tao nhã và điềm tĩnh như vậy, trừ khi anh ta gặp phải những chuyện liên quan đến Khánh Linh, biểu hiện của anh ta mới trở nên đau lòng và hỗn loạn như vậy.

Lê Tuấn chú ý tới ánh mắt của cô ấy, anh ta ngẩng đầu lên, không hề lảng tránh mà nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

Chẳng qua là trái tim của Tống Ngọc bất chợt lại lỡ mất một nhịp, khi nhìn thấy ánh mắt của anh ta nhìn đến mình. Cô ấy nhanh chóng chớp chớp đôi mắt, sau đó cúi đầu cầm lấy cái nĩa xiên miếng bít tết trong đĩa ăn của mình.

Lúc này, tựa hồ như cô ấy nghe thấy được tiếng cười khẽ như có như không từ phía đối diện truyền đến.

Lực tay xiên miếng bít tết của Tống Ngọc lại càng thêm dùng sức.

Một bữa ăn được kết thúc trong sự yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi