CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 447

Cứ như vậy, khoảng cách giữa anh ta và Tống Ngọc đã thực sự được thu hẹp lại một cách vô hình.

Hơn nữa, bởi vì vị trí ngồi của hai người ngay lúc này, Lê Tuấn và Tống Ngọc đang mặt đối mặt với nhau, chỉ cần bọn họ nói chuyện với bà Lê, ánh mắt của hai người sẽ rất dễ dàng va chạm vào nhau.

Đa số đều là Tống Ngọc nhanh chóng tránh đi, sau đó chăm chú lắng nghe những lời của bà Lê nói, còn Lê Tuấn sẽ im lặng nhìn cô ấy một lúc lâu, con ngươi của anh ta tối đen như mực, thỉnh thoảng còn hiện lên một ý cười nhàn nhạt.

Có thể Tống Ngọc không nhận ra rằng hành động cố tình tránh né của cô ấy rơi vào trong mắt Lê Tuấn lại trông thật ấu trĩ và đáng yêu.

Ngay khi ba người đang nói chuyện, ông Lê từ trên lầu thang đi xuống, ông ta không trực tiếp đi đến phòng khách, mà đi tìm quản gia đến, rồi thì thầm ở bên tai bà ta căn dặn vài câu.

Sau khi người quản gia đó nghe được những lời này, khuôn mặt hiện rõ sự kinh ngạc, ngơ ngác không hiểu tại sao mà hỏi lại một lần nữa để xác định.

“Đúng, cứ làm theo những gì tôi đã nói.”

“Vâng, ông chủ.”

Nói xong, người quản gia đó liền đi ra ngoài, tuy rằng bước chân của bà ta vẫn còn một chút do dự, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ Lê, bà ta cũng không thể làm trái lại được.

Lúc này, ông chủ Lê mới mỉm cười hài lòng và quay trở lại phòng khách.

“Bố.”

Lê Tuấn và Tống Ngọc nhìn thấy ông chủ Lê đi đến, liền đồng thời lên tiếng gọi ông ta.

Vẻ mặt của ông chủ Lê đã khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, hồi phục lại biểu hiện nghiêm nghị chín chắn thường ngày.

Ông ta đi đến ghế sô pha và ngồi xuống, lúc này bà Lê mới mỉm cười, giọng nói trông rất vui vẻ: “Ông xã, Tống Ngọc khéo ăn nói như vậy, thằng Tuấn thật sự đã tìm được một người vợ tốt.”

Bà ta khen ngợi Tống Ngọc một cách chân thành.

Quả thật, tính cách của Tống Ngọc thực sự rất được người quý mến, cô ấy nói chuyện chân thành và khen ngợi người khác từ tận đáy lòng của mình, không hề khiến cho người khác cảm thấy rằng cô ấy đang cố tình nịnh nọt hay không được tự nhiên.

Thêm với việc cô gái này nói chuyện rất thú vị, người cũng thông minh lanh lợi, bà Lê càng nhìn cô ấy càng thấy yêu thích.

Chính là một cô gái như thế này, mới có thể xứng được với Lê Tuấn nhà của bà ta.

Ông chủ Lê nhìn vợ mình hiếm khi vui vẻ như vậy, tất nhiên là ông ta cũng thấy hài lòng.

Trong lòng lại thầm nghĩ rằng xem ra những chuyện ông ta quyết định làm lúc nãy, quả thực là điều đúng đắn.

Bởi vì sự có mặt của Tống Ngọc, vốn dĩ tính cách của cô ấy khá là hoạt bát và dễ nói chuyện, khiến cho bầu không khí trong phòng khách cũng trở nên sôi nổi hơn rất nhiều, hoàn toàn khác xa so với bầu không khí tĩnh mịch thường ngày của nhà họ Lê.

Lê Tuấn nhìn thấy mẹ mình bị chọc cho mỉm cười không ngớt, ánh mắt anh ta cũng nhịn không được rơi vào trên người Tống Ngọc, mặc dù người phụ nữ đó căn bản không thèm đếm xỉa đến mình.

Thậm chí ngay cả ông Lê người vẫn luôn nghiêm khắc, trên khuôn mặt của ông ta lúc này, cũng mang theo một ý cười nhàn nhạt như có như không.

Trong lòng Lê Tuấn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, đây là điều trước đây chưa từng xảy ra, khiến anh ta cũng không xác định được cảm xúc này là tốt hay xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi