CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 452

Tống Ngọc rất hiếm khi được nhìn thấy bộ mặt này của Lê Tuấn.

Cường ngạnh và bá đạo, nhưng lại mang theo sự khêu gợi và dịu dàng, trong lúc nhất thời cô ấy lại quên béng đi chuyện phải mắng anh ta, chỉ biết nhìn anh ta với vẻ xuất thần.

Không khí trong phòng vốn dĩ còn trong trạng thái căng thẳng, nhưng lúc này lại giống như bị ngưng trọng lại, thậm chí còn có chút hơi thở ái muội đang trào dâng.

Hai người đang ở rất gần nhau, khi Lê Tuấn phản ứng lại được mình đang làm gì, thì anh ta đã không thể tự chủ được mà cúi đầu hôn lên đôi môi của người phụ nữ.

Hình dạng môi của cô ấy rất đẹp, anh ta chậm rãi phác hoạ hình dạng môi của cô ấy.

Tống Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc vù vù quay cuồng, nhưng cô ấy lại giống như bị định hình lại vậy, hoàn toàn không hề muốn đẩy người đàn ông này ra.

Hai người cứ thế hôn nhau, Lê Tuấn chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, theo sau đó lại quyến luyến trên chiếc cổ mịn màng của cô ấy.

Mãi cho đến khi ngoài cửa có tiếng gõ cửa truyền đến, bỗng chốc làm bừng tỉnh hai người trong phòng.

Bàn tay của Lê Tuấn đột nhiên rụt lại như thể bị điện giật vậy, mà lúc này, đôi mắt của Tống Ngọc còn đang trong tình trạng mơ màng, cũng ngay lập tức tỉnh táo lại, cô ấy vội vàng bật dậy, thậm chí còn đụng vào đầu của Lê Tuấn.

Phát ra một tiếng “bịch” lớn, cũng đủ để thấy được hai cái đầu đụng vào nhau mạnh đến thế nào.

Tống Ngọc đau đớn ôm đầu, đôi mắt ngân ngấn lệ, nhỏ giọng kêu rên.

Nhưng vào lúc này, Lê Tuấn nhìn thấy hành động ngốc nghếch của người phụ nữ, lúc nãy trong lòng vẫn còn có chút hỗn loạn, giờ đây lại bị cô ấy làm cho chọc cười, anh ta thì không lúng ta lúng túng như Tống Ngọc, mà đứng dậy đi mở cửa.

Người đang đứng ngoài cửa lúc này là bà Lê.

Bà ta nhìn con trai mình hỏi: “Tuấn, Tống Ngọc hai con ngủ chưa?”

Tống Ngọc lắc đầu: “Vẫn chưa, đang chuẩn bị ngủ.”

Nói xong, bà Lê liền đi vòng qua Lê Tuấn, trực tiếp đi vào trong phòng, khi bà ta nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lại ngân ngấn nước và bộ quần áo xộc xệch của Tống Ngọc, đôi mắt của bà ta chợt lóe lên. Lấy tư cách là người từng trải, bà ta đương nhiên là biết đôi vợ chồng son lúc nãy đang làm những gì rồi.

Chẳng trách Lê Tuấn mãi một lúc lâu mới đi ra mở cửa cho bà ta.

Trong lòng bà Lê mừng rỡ khôn xiết, chỉ là khuôn mặt bà ta vẫn mang theo nụ cười dịu dàng và nhã nhặn, nói với Tống Ngọc: “Mẹ vừa nhờ thím Hà nấu một ít thuốc bổ cho con, lát nữa bà ta sẽ mang lên sau, con nhớ uống ngay lúc còn nóng rồi mới đi ngủ nhé.”

Lúc này Tống Ngọc chỉ cảm thấy bộ não của mình đang ngừng hoạt động, chỉ biết tùy tiện gật đầu, rồi sau đó rơi vào trầm mặc.

Bà Lê hiểu được trạng thái trầm mặc của cô ấy lúc này, e rằng cô ấy còn đang xấu hổ, ngay sau đó bà ta liền quay người bước ra ngoài, còn cười nói: “Vậy các con cứ tiếp tục đi, mẹ không làm phiền các con nữa.”

Khi nhìn thấy ánh mắt ái muội của mẹ nhìn mình trước lúc rời đi, Lê Tuấn có chút bất lực, nhưng trong lòng anh ta lại có một sự xúc động không thể giải thích được.

Rất nhanh, thím Hà liền mang thuốc bổ đến, có thể là do bà Lê đã căn dặn từ trước, nên bà ta liền nhanh chóng rời khỏi phòng của hai người họ, trước khi rời đi, dường như còn trao cho Lê Tuấn một cái nhìn khích lệ.

Những phản ứng của người trong gia đình, không khỏi khiến cho Lê Tuấn có chút dở khóc dở cười.

Lê Tuấn đóng cửa lại quay trở về phòng, nhưng lại nhận thấy bầu không khí trong phòng có chút yên tĩnh đến lạ thường, trải qua quá trình lúc nãy, Tống Ngọc sớm đã nằm lên trên giường quấn hết tấm chăn che khắp người mình lại, ánh mắt lơ đãng bất định.

Lúc nãy nếu không phải là do bà Lê đột ngột đến gõ cửa phòng, thì bọn họ rất có khả năng đã…

Tống Ngọc vừa nghĩ đến đây, hai má đã nhịn không được mà nóng ran, tựa hồ như nhiệt độ giữa lòng bàn tay của người đàn ông khi nãy, vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt cô ấy.

Dừng lại.

Tống Ngọc lập tức bừng tỉnh, sau khi phát hiện rằng mình đang nghĩ ngợi lung tung, đầu óc cô ấy ngơ ngẩn, bất chợt lại nghĩ đến Châu Tử Cường, anh ta mới là người đàn ông mà mình muốn kết hôn mà, tại sao bây giờ đầu óc cô ấy lại toàn suy nghĩ đến Lê Tuấn thế này?

Lê Tuấn cũng không biết sự day dứt trong lòng Tống Ngọc, chỉ là anh ta ít nhiều cũng sẽ có chút tâm trạng không được ổn định lắm, chỉ rũ mắt xuống không đi nhìn cô ấy, nói: “Tôi đi tắm trước đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong, anh ta liền đi vào phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi