CHỒNG TÔI LÀ TỔNG TÀI PHÚC HẮC

Chương 463

Giọng Tony trầm ngâm, Nguyễn Khánh Linh cảm nhận rõ không khí trên sân đột ngột thay đổi, nhất là khi mọi người nhìn cô, đủ kiểu khác nhau cái gì cũng có, càng lúc càng nhiều, sửng sốt, rất đỗi ngạc nhiên và cả… ghen tị?

Nguyễn Khánh Linh khó hiểu tự hỏi làm thế nào mà trên mặt bọn họ lại có thể xuất hiện nhiều những biểu cảm như vậy.

“Rầm…”

Bỗng nhiên, cánh cửa vốn nửa kín nửa hở bị dùng sức mở ra, không biết là bởi vì phòng tập quá yên tĩnh, hay là người đẩy cửa cố ý dùng sức phát ra âm thanh.

Lúc này ánh mắt của mọi người bất giác nhìn về phía cửa, Nguyễn Khánh Linh cũng vậy.

Trước tiên là tiếng giày cao gót trong trẻo giẫm trên mặt đất vang lên, sau đó một bóng dáng cao gầy xuất hiện trước mặt mọi người.

Người vừa đến mặc chiếc áo bóng chày rộng thùng thình, không mặc quần ở phần dưới khoe đôi chân dài thon thả, ánh mắt trùng hợp dừng lại trên người Nguyễn Khánh Linh.

Lúc này, có người gọi tên cô ta, mang theo một chút ân cần: “Phó Hà San, chị đến rồi à?”

Hà San liếc mắt nhìn người đó một cái, mỉm cười gật đầu.

Sau đó, cô ta kéo chiếc ghế dựa từ bên hông, tiếng động lớn từ chiếc ghế phát ra khi va chạm xuống sàn gỗ rất sắc nhọn nhưng không ai có mặt ngăn cản hành vi của cô ta.

Khi đến trước đám người đang ngồi, cô ta dừng lại, đặt ghế thẳng đứng lại, ngồi trên ghế hai chân vắt chéo lên nhau, vẻ mặt kiêu ngạo, cô ta cười lên tiếng hỏi: “Thưa thầy, em đi giày cao gót, ngồi dưới sàn nhà không tiện, thầy thông cảm một chút nhé?”

Rõ ràng, sắc mặt của Tony không tốt lắm, nhưng anh cũng không ngăn cản, nhìn người phụ nữ cách đó không xa, gật đầu nhẹ, xem như ngầm đồng ý.

Lúc này, trong đám đông vang lên tiếng cười đùa râm ran.

Gần như hơn phân nửa số thành viên, đều dần dần di chuyển đến gần chỗ Hà San đó đang ở và ngồi xuống xung quanh cô.

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy tình huống này thì cảm nhận thấy rõ người phụ nữ hôm qua đến hỏi thăm mình không phải là một kiểu người bình thường có thể dễ dàng động vào.

Đặc biệt là bây giờ, khi tầm mắt của cô ta đang nhìn vào chính mình, sống lưng cô cảm thấy ớn lạnh vô cớ.

“Đây không phải là cô gái mới đến ngày hôm qua sao? Tại sao lại bị bắt đứng một mình như vậy?”

Giọng cô ta mỏng, với một vẻ khinh thường khó có thể nhận ra.

Lúc này, nhóm người ngồi xung quanh cô nhanh chóng nghe thấy lên tiếng trả lời.

“Chị Hà San, chị không biết gì cả, cô gái này chính là công chúa áo tắm mà lần trước thầy Tony ca ngợi rất nhiều!”

Giọng nói khá lớn, nhưng khi nói, nó kèm theo sự khinh bỉ, khinh thường rõ rệt, khiến đám đông cười khúc khích ngay khi lời nói đó buông ra khỏi miệng.

Công chúa áo tắm, là bọn họ âm thầm đặt cho cô, cũng là giễu cợt để làm trò cười.

Không ngờ hôm nay đã thực sự được nhìn thấy người thật.

“Thú vị đấy.”

Hà San nhìn Nguyễn Khánh Linh đôi mắt tối sầm lại.

Công chúa áo tắm?

Biệt danh linh tinh gì thế này?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi