Chương 537
Kể từ khi Phạm Nhật Minh cứu Nguyễn Khánh Linh, cô ngay lập tức ngã bệnh.
Nghe nói trong đêm hôm đó, vệ sĩ nhà họ Phạm đã “mời” tất cả các bác sĩ có địa vị nhất từ các bệnh viện lớn đến biệt thự.
Nửa đêm, một đám bác sĩ được tập trung một chỗ, trong lòng giận nhưng không dám nói gì. Dù bọn họ trong ngành bác sĩ địa vị rất cao nhưng vẫn không dám làm mất lòng đại gia trong ngành kinh doanh.
Vì vậy, khi được “mời” đến nhà họ Phạm với đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, họ giật mình khi thấy cô gái đang nằm trên giường.
Phạm Nhật Minh đang đứng bên giường, mặc dù trông có chút hốc hác nhưng cũng không vì thế mà suy giảm khí chất của mình.
“Dùng thời gian nhanh nhất chữa khỏi cho cô ấy.”
Anh nói điều này với một giọng rất bình tĩnh, nhưng các bác sĩ có mặt rõ ràng cảm thấy ớn lạnh sau lưng. Nếu cô ấy không được chữa khỏi, chẳng phải là…
Họ không dám nghĩ thêm nữa, tiến đến chỗ cô gái để chẩn đoán bệnh.
Thật ra, Nguyễn Khánh Linh không có bệnh gì nghiêm trọng, vì bị nhốt mấy ngày nên bị cảm lạnh, không được chữa trị kịp thời. Lại thêm trong lòng bị tích tụ làm cho cơ thể cô đổ bệnh.
Các bác sĩ kê một số loại thuốc, sau đó run rẩy giải thích tình trạng của cô cho Phạm Nhật Minh, lúc này họ mới có thể rời đi.
Chỉ trong đêm đó, tin tức về việc anh cưng chiều vợ ngay lập tức lan rộng trong ngành.
Những chuyện này, Nguyễn Khánh Linh không hề hay biết.
Cô không biết là đang trong mơ hay là hiện thực, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như cả người lơ lửng trên không. Bên tai luôn có người nói chuyện, giọng trầm nặng và chậm rãi.
Dường như có ai đó đang lấy khăn ướt lau mặt cho cô.
Khi Nguyễn Khánh Linh tỉnh dậy đã là ban đêm, trong phòng không có ai, yên tĩnh trống trải giống như nơi đã từng nhốt cô vậy.
Trong nháy mắt, trí nhớ của cô trở lại những ngày đen tối khi cô bị cầm tù.
Bỗng nhiên cửa được mở ra, một bóng người cao lớn đi về phía cô.
Phạm Nhật Minh vừa đi ra ngoài gọi điện thoại, khi quay lại liền nhìn thấy người con gái hôn mê không hiểu sao tỉnh lại. Cô đang ngồi trên giường, ngay lúc anh bước vào anh thấy rõ ràng sự bối rối và sự tuyệt vọng trong mắt cô.
Giống như bị bỏ rơi trông như không có nhà để về vậy.
Trái tim anh bỗng nhiên thắt lại, đi nhanh về phía Nguyễn Khánh Linh.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay ôm tấm lưng gầy của cô, hỏi: “Em còn khó chịu sao?”
Cho đến khi hơi thở của anh bao quanh lấy Nguyễn Khánh Linh, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, lắc đầu: “Không khó chịu đâu.” Cô lại ngẩng đầu lên, đôi mắt nai tơ nhìn chằm chằm cằm người đàn ông không chớp, thậm chí còn đưa tay ra chạm vào anh.
Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, Phạm Nhật Minh vừa buồn cười vừa đau khổ. Anh đặt bàn tay nhỏ bé đang bồn chồn của cô vào lòng bàn tay anh rồi đặt xuống.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận đau.”
Mấy ngày nay anh cũng không rời khỏi phòng của cô một bước, ngoại trừ rửa mặt, anh không có thời gian để cạo râu, cho nên bây giờ cằm của anh đã mọc lên một ít râu.