CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Một giọng nữ đột nhiên quát to cắt ngang bầu không khí hài hòa trong phòng bệnh.

Mặt mày của Trần Khả Hân trở nên trắng bóc, cô ta sải bước về phía trước, sau đó giơ cánh tay lên cao, một cái tát lập tức rơi xuống.

Trần Khả Như nhanh tay lẹ mắt giữ được cánh tay của cô ta, vốn tưởng rằng sau mấy ngày gió êm sóng lặng.

Lê Hoàng Việt và Trần Khả Hân sẽ quay lại với nhau, trả lại bình yên cho cô, không ngờ… Cô nhíu mày: "Trần Khả Hân, cô nổi điên gì vậy?”
Vũ Tuyết Trang nhìn chằm chằm cô ta: Đây không phải là đóa sen trắng loạn luân với anh rể của mình sao, cô ta còn mặt mũi chạy tới đây à?
“Trần Khả Như, cô đừng giả vờ nữa, rốt cuộc cô đã nói bậy gì về tôi ở trước mặt Lê Hoàng Việt hả, nếu không sao anh ấy lại nói chia tay tôi?”
Chia tay?
“Muốn nói gì thì chúng ta đi ra ngoài nói, nơi này là phòng bệnh.” Tuy Trần Khả Như đã sớm có dự cảm, nhưng sắc mặt vẫn cứ thản nhiên như cũ.

“Sao, cô còn sợ chột dạ à, tôi không đi đấy, tôi muốn nói ở chỗ này!”
Tính tình của Trần Khả Hân chính là như vậy, bạn càng muốn cô ta làm gì, cô ta sẽ làm hoàn toàn ngược lại để đối nghịch với bạn.


“Xuân Mai, chị đưa em ra vườn hoa đi dạo nhé.” Vũ Tuyết Trang khéo léo đưa Xuân Mai ra khỏi bầu không khí khó chịu này, cuộc đối thoại này rất dễ dạy hư con nít, dù sao cũng là vợ bé la lối với vợ cả, quá ảnh hưởng đến tam quan của người khác.

Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!“Trần Khả Như, lúc trước Lê Hoàng Việt có nhiều người phụ nữ như vậy, sao cô lại không muốn thấy tôi sống tốt chứ? Bản thân cô không được yêu thương, chẳng lẽ còn muốn giận chó đánh mèo lên đầu người khác?”
Rõ ràng là cô ta chủ động khiêu khích, bây giờ biến thành lỗi của cô! Bản lĩnh lật ngược phải trái giận chó đánh mèo của Trần Khả Hân quả thật khiến người ta nhìn mà bổ cả mắt.

Sự kiên nhẫn của cô cũng có giới hạn, Trần Khả Như lạnh lùng nói: “Trần Khả Hân, xin cô dùng đầu óc một chút, Lê Hoàng Việt có khi nào nghe lời tôi nói không? Còn nữa, cô muốn quen bạn trai tôi không tư cách can thiệp, nhưng ít nhất cô cũng phải kiêng kỵ danh dự của nhà họ Trần và đạo đức luân lý chứ, cô em vợ và anh rể loạn luân với nhau, vẻ vang lắm sao?”
“Cô câm mồm, Lê Hoàng Việt không yêu cô, năm đó nếu không phải cô đê tiện vô liêm sỉ gài bẫy anh ấy chọc chị Phương Liên tức giận bỏ đi.

Sao anh ấy lại cưới cô chứ? So với cô thì tôi đã là gì, ít nhất lúc chúng tôi yêu nhau, Lê Hoàng Việt cũng tìm mọi cách dịu dàng lấy lòng tôi!”
Trần Khả Hân không những không tỏ ra xấu hổ mà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Dứt lời, sắc mặt của Trần Khả Như quả nhiên lập tức tái lại.

Phương Liên.

Trọng lượng của cô ta trong lòng Lê Hoàng Việt không có bất cứ người phụ nữ nào có thể so sánh được, cô vẫn luôn biết điều đó.

Trần Khả Hân khiến người ta chán ghét, nhưng cô ta nói không sai, ở trong lòng Lê Hoàng Việt, cô còn kém hơn cả Trần Khả Hân.

Nhưng cơn đau yếu ớt trong nhận thức này nhanh chóng bị Trần Khả Như nén xuống, cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm cô ta, nghiêm mặt nói: “Cô không có tư cách nhắc tới chuyện năm đó.

Nếu Lê Hoàng Việt thật sự thích cô thì tại sao không ly hôn với tôi rồi cưới cô chứ? Lại còn nhanh chóng đòi chia tay như vậy, tôi vẫn chưa nói cho anh ta biết mới học cấp ba mà cô đã đi nạo thai đâu đấy!
“Cô, sao cô lại biết? Cô điều tra tôi đúng không?” Tròng mắt của Trần Khả Hân trợn tròn như muốn rớt ra, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt vừa hung tợn lại bất lực.

Cô ta đã làm chuyện này rất bí mật, ngay cả mẹ cũng không biết, Trần Khả Như...!còn nham hiểm hơn cô ta nghĩ!
“Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm.

Trần Khả Hân, tôi hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện bừa bãi giữa cô và Lê Hoàng Việt.


Sau này đừng làm phiền tôi, cũng đừng nên tới chỗ làm việc của tôi, nếu không, mọi hậu quả tự cô gánh lấy!”
Trần Khả Như lạnh giọng cảnh cáo, giữa hàng lông mày đã lộ ra một chút mệt mỏi, vốn dĩ muốn giữ lại chút mặt mũi cho Trần Khả Hân.

Nhưng đối phương lại càng khinh người quá đáng, cô chỉ có thể phản kích.

Trần Khả Như này không phải là loại người có thể để cho người khác tùy tiện ức hiếp!
Trần Khả Hân nảy sinh ác độc hét về phía cô: “Trần Khả Như, cả đời này Lê Hoàng Việt cũng sẽ không yêu cô, cô chính là một kẻ đáng thương không ai yêu, ngay cả tôi cô cũng không bằng! Cô và người mẹ kia của cô thật giống nhau, đều là kẻ hèn mọn!”
“Cô lặp lại lần nữa xem!”
Trần Khả Như bỗng dưng nghiêng người trợn to mắt, mạch máu trên cổ nhô lên, máu dường như đang chảy ngược.

Giọng nói của cô chứa đầy sự kìm nén, cả người toát ra hơi thở khiến người khác rùng mình.

Trần Khả Hân chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Trần Khả Như vừa nguy hiểm lại hung hăng như vậy, cô ta nhất thời bị dọa sợ nhanh chóng rời đi, trong miệng vẫn không cam lòng lẩm ba lẩm bẩm.

Trần Khả Như, cô chờ đó, tôi sẽ không để cô kiêu ngạo như vậy nữa đâu! Bởi vì đóng lại quá mạnh cho nên cửa phòng bệnh lung lay một hồi mới đóng sầm lại.

Cũng giống như trái tim của cô vậy, sau khi bị xé rách lại chịu một cú sốc thật mạnh.

Đôi mắt của Trần Khả Như hơi đau, trên đôi môi tái nhợt hiện lên một nụ cười tự giễu.


Trần Khả Hân biết rất rõ điểm yếu trong lòng cô, lời nói ra vừa tàn nhẫn lại độc ác.

Cô ta biết cô vẫn luôn yêu thầm Lê Hoàng Việt, cho nên bóc trần vết sẹo của cô và mắng mẹ của cô không chút nương tay.

Đó là một nốt lặng trong lòng cô.

Mọi người đều nói với cô rằng: Trần Khả Như, mẹ cô đã vứt bỏ cô mà chạy trốn với người đàn ông khác rồi.

Mẹ cô là người phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ.

……
Nhưng cô nhớ mẹ, cô yêu mẹ, mẹ là một người phụ nữ dịu dàng thuần khiết, bà ấy không phải loại phụ nữ đấy…
“Chị Như, chị khóc sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi