CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Trần Khả Như thề rằng cô chỉ là buột miệng nói ra, chứ thực sự không phải là quên.

"Cô nói xem?”
Không biết từ khi nào Lê Hoàng Việt đã bật đèn, ánh mắt như thiêu đốt ẩn chứa sự hung hãn không che giấu được,
"Bác sĩ Trần gần đây trí nhớ không được tốt, cô có cần đến khoa não kiểm tra không? "
"Không cần, trí nhớ của bác sĩ Trần rất tốt, nhưng anh Lê, anh có cần đến khoa tiết niệu kiểm tra không?"
"Khoa tiết niệu?"
Mặc dù Lê Hoàng Việt khôn ngoan không dễ lừa, nhưng nhất thời không hiểu ra được, “Hệ thống tiết niệu và bàng quang của tôi đều rất bình thường.”
Trần Khả Như đột nhiên cười khúc khích, cười đến hai bên núm đồng tiền dần dần hiện ra.

Lê Hoàng Việt vốn là trong đầu đầy một mảng đen, bởi vì cô gái này ngang nhiên dùng lĩnh vực chuyên môn của mình để cười nhạo điều không đúng chuyên môn của anh, tình hình có vẻ rất tệ.

Rất nhiều phóng viên tự mình đặt cho Trần Khả Như danh hiệu nữ thần, rất phù hợp với ngoại hình và khí chất của cô.

Vốn dĩ anh ấy không để ý đến nó.

Nhưng lúc này nụ cười trong sáng thuần khiết của cô, giống như một đứa trẻ vô tư, càng giống như một tiên nữ không hiểu rõ về thế giới này.

Lê Hoàng Việt đáng chết đối với nụ cười này không có chút sức kháng cự nào.

Cướp bóc, chinh phục, phá hoại,..., từng thứ một hiện ra trong đầu, cuối cùng trong mắt anh hoá thành mờ mịt không thấy rõ.

Có lẽ do nét mặt nghiêm túc của Lê Hoàng Việt, mà nụ cười trên môi Lê Khả Như dần dần nhạt đi.

Cô có quá đắc ý mà quên đi hình tượng rồi sao? Cô đã hoàn toàn làm mất đi hình tượng của bản thân vì sự tự mãn này?
Bác sĩ Trần cho rằng hành vi bất thường của bản thân là do sự ảnh hưởng quá lớn từ Vũ Tuyết Trang, bị cô ta đồng hoá rồi.

Người ngoài ngành đối với việc định vị và phân chia các khoa đều sẽ tạo ra những khái niệm rất mờ nhạt.

Phạm vi bao hàm về hệ thống tiết niệu thực sự rất rộng, bao gồm một số rối loạn chức năng nhất định, và cô ám chỉ chính là bộ phận này.

Lê Hoàng Việt không biết, vì vậy lúc này không nghĩ ra được.

Trần Khả Như nén lại một chút đắc ý, nghiêm túc hỏi: "Chuyện của Võ Anh Thư và Phó viện trưởng Tôn, có phải là anh đâm chết Lương Ngọc không? "
Lúc này, môi của nàng đỏ thắm, với trên tuyết da trắng như tuyết, mái tóc rối buông xõa toát ra vẻ quyến rũ mê người.

Mắt anh bỗng tối sầm lại,đến hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.


Mở lời, giọng của anh trầm mặc: "Cô nói xem?"
"..." Tôi nói xem? Tôi không biết nên mới hỏi cơ mà!
Anh chỉ vào má mình, "Ở đây, hôn đi, tôi sẽ nói cho cô biết."
Trần Khả Như lắc đầu, "Vậy tôi không muốn biết nữa, đi ngủ "
Nói xong, cô kéo cánh tay của Lục Tư Thành ra, xoay người lại, đắp xong chăn,thực sự bắt đầu ngủ.

Lê Hoàng Việt ánh mắt có chút bối rối, người phụ nữ này, cô lại dám...không muốn biết nữa! Sau khi trêu chọc anh, để anh ta đi?
Làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho cô!
"Cô không hôn tôi, thì tôi hôn cô."
Nụ hôn nhớp nháp lan tỏa từng chút một dọc theo dái tai, hơi thở mạnh mẽ đầy hấp dẫn dần dần nuốt chửng mọi suy nghĩ của cô.

Cô quay người lại, và anh bắt lấy nó một cách chính xác, lại là một nụ hôn sâu kiểu Pháp chảy bỏng
"Tắm...!tắm rửa..."
Trong lúc ý loạn tình mê, Trần Khả Như tỏ ý phản đối
"Làm xong rồi tắm."
Ngay sau đó, mọi sự phản kháng của cô đều bị nuốt chửng trong sự chiếm giữ chảy bỏng của anh.

Trần Khả Như: Anh không phải được gọi là thích sự sạch sẽ nhất sao?
Lê Hoàng Việt: Dù sao cũng bẩn rồi,không ngại bẩn thêm chút nữa, xong rồi cùng nhau tắm
…….

Cuối cùng của cuối cùng,một khoảng trắng mờ mịt.

Trần Khả Như rốt cuộc cũng không hỏi rõ được, bằng cách nào mà Lê Hoàng Việt trong vòng chưa đầy một ngày, điều tra ra được chuyện của Võ Anh Thư.

Dường như,quá trình không còn quan trọng nữa, quan trọng là kết quả.

Chỉ là chỉ như vậy không phải quá hời cho Võ Anh Thư sao?
Những người bị bỏng và huỷ đi nhan sắc bởi axit sunfuric của Võ Anh Thư và đồng bọn của cô ta, bọn họ không phải đều là những người vô tội sao?
Trần Khả Như tỉnh dậy và liếc nhìn thời gian trên bức tường đối diện, đã chín giờ rồi.

Hôm nay không làm ca sáng, buổi sáng cũng không có ca phẫu thuật, đi muộn cũng không sao.

Nhưng thể lực của Lê Hoàng Việt thực sự rất tốt
Hai ngày liền cực khổ, những vẫn có thể dậy đúng giờ đi làm...!
Bác sĩ Trần bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có cần thiết phải yêu cầu giám đốc Lê đến khoa tiết niệu để kiểm tra chi tiết không.


Về một số phương diện quá dồi dào cũng là một loại bệnh
Ở trường đại học cô đã từng nghe qua vài tiết học về hệ thống sinh sản của nam giới.

Số lượng t*ng trùng trong đời của một người đàn ông và độ tuổi kinh nguyệt của phụ nữ đều có quy luật.

Khi Trần Khả Như đến phòng khoa, cũng sắp đến giờ ăn.

Trong thời gian nghỉ trưa, ngoại trừ khoa nội trú bận rộn, khoa ngoại hầu hết đều rảnh rỗi.

Quả nhiên,đúng như cô mong đợi.

Bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành chủ đề đàm tiếu của mọi người, đặc biệt là trong khoa phụ sản, nơi mà một nam thì chín nữ, đủ thứ chuyện bàn luận không bao giờ ngừng.

Tin tức ân ái của bác sĩ Trần và tổng giám đốc Lê từ lâu đã được mọi người quan tâm.

Hôm qua chuyện của Võ Anh Thư và phó viện trưởng Tôn vừa xảy ra, đã trở thành đề tài nói chuyện sau bữa ăn của mọi người rồi.

Võ Anh Thư và Tôn Bồi đều xin nghỉ phép và không đi làm.

Thấy Vũ Tuyết Trang nói rằng buổi sáng,viện trưởng và một số lãnh đạo trong hội đồng quản trị mở một cuộc họp khẩn cấp,nghiêm khắc xử lí vụ bê bối này.

Đêm hôm qua, trên mạng bắt đầu lan truyền rầm rộ về vụ cháy nhà sau của phó viện trưởng bệnh viện đa khoa,vợ đại chiến với tiểu tam, có ảnh và có chân tướng.

Bỗng chốc lấn át được cả tin tức dẫn đầu của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt...!Bệnh viện đa khoa trở nên nổi tiếng.

Bình luận trái chiều của mọi người về tin tức này rất nhiều.

Vào buổi chiều, trên bảng tin của Bệnh viện đa khoa,hình phạt dành cho Võ Anh Thư và Tôn Bồi đã được dán lên.

Vì thế mà cuộc sống riêng tư của hai người bị hỗn loạn.

Đối với bệnh viện, đối với xã hội, đã tạo nên ảnh hưởng vô cùng xấu.Xét đến nhiều năm nay hai người họ trong công việc luôn tận tụy cống hiến không biết mệt mỏi.Võ Anh Thư bị sa thải, Tôn Bồi nghỉ phép không lương, không thời hạn.

Đó không gì khác hơn là một kết quả xử lý kiên quyết đầy sức răn đe, nhanh gọn,hợp về tình cả về lý, chiếu cố hai người họ.


Cũng dạy mọi người không được phạm sai lầm.

Xã hội chính là như vậy, bên ngoài thì bình yên, đẹp đẽ nhưng thực chất ẩn chứa nhiều điều bẩn thỉu bên trong, những gì bị lộ ra ánh sáng, chỉ là một phần rất nhỏ.

Võ Anh Thư, người vừa bước ra khỏi một phòng khám nhỏ, dù có đeo kính râm cũng không thể che được vết bầm tím trên mặt.

Đều tại Tôn Bồi và mụ phù thủy già Lương Ngọc đáng chết, hôm qua đã đến chỗ làm của cô ta để làm ầm ĩ.

Sau này, cô ta làm sao có thể quay lại bệnh viện làm việc được nữa!
Trong lúc đang suy nghĩ, Phan chủ nhiệm gọi điện đến, Võ Anh Thư định nịnh nọt bên kia một chút, "Chà, chủ nhiệm Phan, tôi muốn xin sửa lại kỳ nghỉ phép năm nay, ông xem…”
"Không cần, Tiểu Võ à, cô sau này không cần đến bệnh viện nữa.

Đến giữa tháng lương, bệnh viện sẽ cộng lại với tiền đền bù,gửi vào tài khoản ngân hàng cho cô"
"Này, chủ nhiệm Phan, anh nói gì...!alo alo..."
Chỉ nghe thấy tiếng bíp cúp máy trên điện thoại, mặt của Võ Anh Thư biến sắc, cả khuôn mặt xám xịt, thần kinh trở nên điên loạn.Cô ném chiếc điện thoại ra ngoài trong tuyệt vọng.

Một tiếng loảng xoảng, vỡ rồi.

"Thằng khốn! Chết đi thằng khốn nạn!Dựa vào cái gì mà sa thải tôi!"
Võ Anh Thư ở trên đường lớn bắt đầu chửi bới, cô ta gần đây thực sự rất xui xẻo! Bát cơm ăn của khoa phụ sản bệnh viện đa khoa cũng không còn, danh tiếng cũng bị bôi nhọ, sau này khó mà tìm được một công việc tốt!
Đột nhiên, một chiếc xe SUV phóng nhanh tới, như thể nó phanh gấp trước mặt cô.

Đến
"A, các người muốn làm gì?"
Hai người đàn ông cao to vạm vỡ bước ra khỏi xe, người bên trái người bên phải đưa cô lên xe, mặc cho Võ Anh Thư hét lên để phản kháng, cũng không thể làm gì được.

Cô ta bị nhét vải vào miệng, dùng dây thừng buộc chặt hai tay,trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi, suýt chút nữa là khóc rồi, nghe thấy những tiếng người càu nhàu.

Đến
Bọn họ là ai? Tại sao họ lại bắt cóc cô ta?
Câu hỏi của Võ Anh Thư rất nhanh chóng được giải đáp.

Hai người đàn ông thô bạo ném cô ta vào một nhà kho.

Cả người cô ta ngã xuống nền đất cứng mềm, đau đến nỗi nước mắt ướt đẫm mặt.

Nhưng chẳng có ai sẽ cảm thông, cũng không có ai sẽ thương hại và nâng niu.

Nhìn về phía ánh sáng, cô ta nhìn thấy dáng người cao lớn điển trai của Lê Hoàng Việt,và gò má tinh tế điên cuồng đến mê người.

"Ồ..."
Lúc này có người gỡ dải vải trên miệng cô ra, sau một hơi thở dài, cô lo lắng nói: “Giám đốc Lê, giám đốc Lê”

Bạn đang ở đây vừa phải, giúp tôi! "
Người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng, môi mỏng khẽ mấp máy: "Ồ? Tôi bắt cô rồi,sau đó cứu người,cô để tôi ăn no rồi mới đến.”
Hai người đàn ông khác đồng thời nở một nụ cười nhếch mép.

Võ Anh Thư tựa như cả người bị rơi xuống hố băng, khuôn mặt sưng đỏ của cô giờ ta càng ngày càng trở nên xấu xí hơn, cô ta cố thay đổi sắc mặt cười nói: "Anh Lê, anh nói thế là sao, sao tôi nghe lại không hiểu?"
Lê Hoàng Việt hoàn toàn quay mặt lại, lộ ra vẻ lạnh lùng và u ám, hỏi: " Có phải cô đưa cho Trầm Quý 20 triệu và một bức thư, bảo anh ta tạt axit lên người Trần Khả Như không?
"Axit?"
Lương tâm cắn rứt hiện lên trong mắt Võ Anh Thư, miệng cô ta ngay lập tức phủ nhận, “Giám đốc Lê, tôi không biết anh đang nói gì.

Anh cho tôi ăn gan trời tôi cũng không dám làm hại bác sĩ Trần!”
"Võ Anh Thư, mặc dù nét chữ trên lá thư đó không phải của cô, nhưng tôi đã tìm rất nhiều nhân chứng, chứng minh cô đã từng đến nhà Trầm Quý, ngoại trừ cô ra, không ai nắm rõ về bệnh nhân năm ngoái cuả Trần Khả Như đến như vậy.

"Lê Hoàng Việt lạnh lùng nói

Đến
Lúc này, khuôn mặt của Võ Anh Thư đã cạn khô,một chút sức lực cũng không còn, nhưng mồm cô ta vẫn không ngừng ngụy biện.

Lê Hoàng Việt mặt không chút biểu tình nói: "Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn.

Một là khai ra đồng phạm của cô.

Thứ hai là tiếp tục ngụy biện, và sau đó tôi sẽ cho người chặt cô thành nhiều mảnh rồi ném xuống sông.

"
Dường như có một tầng ánh sáng lạnh lùng khát máu trong mắt anh ta.

Đôi mắt của anh ta như lưỡi dao sắc nhọn, và dường như có thể giết cô ta bất cứ lúc nào.

Khi Võ Anh Thư vừa nhận ra điều này, cô ta bị dọa đến rùng mình, mồ hôi lạnh hết lưng.

Cô nói nhỏ trong miệng, run rẩy: “Giám đốc Lê, tôi nói, tôi nói hết rồi, chuyện này tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến,tôi không phải chủ mưu.

Tôi không cố ý làm hại bác sĩ Trần...!"
"Nói trọng điểm!"
Lê Hoàng Việt cau mày, khuôn mặt anh tú lúc này rất dữ tợn.

Võ Anh Thư chỉ cảm thấy anh ta còn đáng sợ hơn cả ác quỷ trong địa ngục, nào còn dám nghĩ đến chút yêu đương gì, cô run lên nói: "Là Đàm Thu Trang.

Là cô ta đưa tiền cho tôi, bảo tôi làm.

Cô ta là chủ mưu, giám đốc Lê, anh muốn tìm thì tìm cô ta!"
Đàm Thu Trang?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi