CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Rõ ràng là đã từng ngủ mấy lần trên chiếc giường này rồi nhưng tối nay Trần Khả Như vẫn có chút cảm giác buồn bực không yên.

Cô cứ ở trong chăn chui ra chui vào, lật qua lật lại nhưng vẫn không ngủ được.

Hình như là phát sốt rồi.

Cô tự bắt mạch cho mình, phát hiện mình đúng là hơi có triệu chứng hồi hộp căng thẳng.

Điên rồi!
Giường đơn gối chiếc hai năm, đột nhiên gần đây lại như thế nào cùng với Lê Hoàng Việt, nên bây giờ đầu cô không nhịn được nhớ lại cơ thể mạnh mẽ, cơ bụng ẩn hiện và cả sự dũng mãnh của Lê Hoàng Việt… Ngừng! Không thể tiếp tục nghĩ nữa.

Trần Khả Như, mày còn biết xấu hổ không chứ?
Cô tự tát mình mấy cái thật mạnh, bây giờ cô có còn là thiếu nữ mới biết yêu nữa đâu.

Tại sao còn dễ xúc động thế chứ, sắp chảy máu mũi tới nơi rồi...Trần Khả Như đi thẳng vào phòng tắm dội qua nước lạnh, thế này cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, trong người cũng không khó chịu như ban nãy nữa.

Chờ đến lúc cô bước ra, ánh đèn trong phòng đột nhiên đã tối đi nhiều.


Ánh sáng màu trắng từ đèn chùm pha lê treo ở giữa, không biết đã đổi thành ánh sáng màu vàng ấm của đèn ngủ đầu giường từ lúc nào.

Một hương rượu nhàn nhạt bay vào mũi cô.

Lúc này cô mới phát hiện ra, bên mép trái chiếc giường đã có thêm một người nữa.

Là Lê Hoàng Việt.

Không phải anh ta đã đi rồi sao? Dưới ánh đèn màu vàng quýt mơ hồ, ngũ quan góc cạnh của người đàn ông bỗng trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Đường nét lông mày thâm sâu, đẹp đến mức có cảm giác không chân thật.

Tóc của anh vẫn còn chưa khô hẳn, anh vừa mới tắm xong, thỉnh thoảng lại có vài giọt nước nghịch ngợm lăn xuống dọc chiếc áo choàng tắm đang vô ý mở ra rồi lăn xuống đường ranh giới giữa cơ ngực và cơ bụng săn chắc…Trần Khả Như nuốt một ngụm nước miếng, cô cảm thấy như có hơi ấm đang bốc lên nên đưa tay lên che mũi… Trời ạ, suýt nữa thì!
“Cô nhìn đủ chưa hả?”
Lê Hoàng Việt đang nghiêm túc nhìn màn hình chiếc laptop.

Anh không ngẩng đầu lên, nhưng lại nghe thấy tiếng động trước cửa phòng tắm, mặt anh lộ ra nét hơi không vui.

“Sao anh lại ở đây?”
Trần Khả Như tự mắng mình quá u mê, sao cô có thể quên được chuyện hai tiếng trước Lê Hoàng Việt vừa nhục mạ cô chứ.

“Tôi ở trong phòng của mình, chẳng lẽ còn cần cô cho phép?”
Anh đưa mắt lên nhìn cô, vừa thấy cô thì đôi mắt lập tức trở nên đen lại giống như nước trong giếng sâu.

Người phụ nữ này rốt cuộc có phải là cố ý không đây.

Cô mặc chất liệu vải này thì thà không mặc còn hơn.

Sau khi phát hiện ra điều gì đó, Trần Khả Như phản xạ theo điều kiện che ngực lại.

Cô vừa thay là váy ngủ ren màu đỏ còn hở hơn cả bộ bị ướt ban nãy, cũng lộ rõ cơ thể hơn.


Cô cố đè nén không cho hai gò má tiếp tục đỏ lên: “Không, nhưng mà rõ ràng lúc nãy anh đã nói…”
Cô còn chưa nói xong câu đã bị Lê Hoàng Việt chen vào: “Lúc nãy là lúc nãy, hơn nữa cô nghĩ là tôi muốn ngủ ở đây sao? Trần Khả Như! Hôm nay xem như bỏ qua còn sau này cô đừng có làm ra trò quỷ gì nữa!”
Trần Khả Như há miệng định nói nhưng lại nghĩ có giải thích cũng vô dụng, xem ra việc mang tiếng này cô vẫn phải nhận rồi!
Lê Hoàng Việt nghĩ đến chuyện sau khi mình đánh cờ với Lê Hoàng Long xong chắc chắn Nguyễn Phương Thanh sẽ vứt cả đống ảnh của các tiểu thư thiên kim đến trước mặt mình.

Nếu tối nay anh không về phòng ngủ thì ngày mai chắc chắn phải chia phòng với Trần Khả Như, rồi mỗi ngày đi xem mắt một lần cho đến khi đồng ý mới thôi.

Mong muốn của Nguyễn Phương Thanh rất đơn giản đó là có cháu trai.

Suy nghĩ của Lê Hoàng Việt cũng rất đơn giản đó là anh ghét phiền phức.

Dù anh cũng ghét Trần Khả Như nhưng ít nhất cô cũng không đi đánh ghen hay làm gì.

Nếu là thiên kim nhà khác chắc chắn sẽ không như thế.

Cho nên về phòng cũng được thôi, còn chạm vào cô hay không lại là việc của anh.

“Vậy được rồi, giường để cho anh, tôi ngủ ở phòng cho khách.”
Trần Khả Như nhanh chóng khoác lên một chiếc khăn tắm ẩm ướt chuẩn bị bước ra ngoài.

Cô cũng không biết mình lấy can đảm ở đâu ra nữa, hóa ra việc chống lại mê hoặc lại khó đến vậy.

“Đứng lại.”

Lê Hoàng Việt đứng ở sau lưng lên tiếng ra lệnh.

“Sao thế?” Cô xoay nửa mặt lại, cong khóe môi chế giễu: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Việt thay đổi ý kiến rồi? Không phải là anh không muốn trúng phải quỷ kế của tôi sao?”
Trần Khả Như ơi, Trần Khả Như à, sao mày lại cứ phải hiếu thắng thế chứ, sao lại nói như thế? Đây vốn không phải suy nghĩ của mày mà.

Không biết suy nghĩ! Lê Hoàng Việt giễu cợt nói:
“Cô yên tâm, chỉ cần cô không uống rượu rồi nhào tới thì tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.

Nhưng giờ cô đi ra ngoài là muốn để bố mẹ biết quan hệ của chúng ta không tốt sao?”
Lê Hoàng Việt cảm thấy bực mình vô cớ.

Người phụ nữ này là ngu ngốc thật hay giả vờ hồ đồ đây? Anh ghét cái gì là cứ nói cái đó.

Vào lúc thế này thì không phải là nên chạy tới ôm chặt anh không buông sao? Anh suy nghĩ rồi đánh giá Trần Khả Như, đột nhiên anh có một cảm giác muốn nghiên cứu cô thật kỹ.

Bước chân của cô dừng lại, cô trả lời ngắn gọn súc tích:
“Tôi ngủ ở sô pha.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi