CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Vừa dứt lời, sắc mặt Trần Khả Như trở nên tái nhợt.

Phụ nữ sợ nhất là bị đàn ông nói mình không bằng người phụ nữ khác, hơn thế nữa Lê Hoàng Việt còn đánh gục thành trì bên trong cô thành cát bụi.

Lê Hoàng Việt bàng hoàng nhìn thấy sự yếu đuối của cô, đây chính là người phụ nữ có ý chí sắt đá, bên ngoài lúc nào cũng lạnh lùng mà cũng sẽ có biểu hiện như vậy sao? Nếu như Trần Khả Hân là một đóa hoa nhỏ trắng yếu đuối, Đàm Thu Trang là hoa mẫu đơn xinh đẹp, thì Trần Khả Như chính là một đóa hoa hồng gai góc, ngụy trang bản thân mình.

“Lê Hoàng Việt, nếu như anh không phải ghen tuông, thì xin thả tôi về.

Nếu sau này gặp nhau ở nơi công cộng, cứ coi như không quen biết đi, không cần phải chào hỏi.”
Hai cánh tay cứng nhắc của cô giãy dụa, giọng nói lãnh đạm đầy kiên cường vang lên khắp toilet nữ, nặng nề chiếm lấy toàn bộ nội tâm.

Phân rõ giới hạn?
Lê Hoàng Việt nhếch miệng, tạo thành độ cong đầy quyến rũ, đôi mắt khẽ chớp, đáy mắt hiện lên vẻ gì đó không rõ ràng, giống như là lo lắng.

Không cần biết cô có mục đích gì khi nói câu này, bởi vì nó hoàn toàn khơi dậy sự kích thích đến cá tính của anh.

Trước mặt phụ nữ, anh muốn gì cũng được, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, người sẽ tự động đến, ôm ấp yêu thương với cô này cô kia.

Bọn họ lúc nào cũng bị mê hoặc bởi dung mạo của anh.

“Đúng vậy, cô nói không sai, nếu sau này ở ngoài đường vô tình gặp nhau, cứ coi như chúng ta không quen biết, đừng mơ tưởng ôm danh phận bà chủ nhà họ Lê.”
“Từ trước đến nay tôi luôn biết tự lượng sức mình, tổng giám đốc Việt yên tâm đi.”
Mồm miệng lanh lợi, tranh cãi không bao giờ nhân nhượng của cô làm Lê Hoàng Việt càng tức giận.

Anh không thích người hay chống đối lại mình, nhưng hết lần này tới lần khác...!
“Nếu như tổng giám đốc Việt không còn gì để nói, vậy tôi đi đây.

Chỉ sợ chị Trang chờ anh lâu quá sẽ sốt ruột đó.” Đôi môi đỏ khẽ nói từng chữ, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, giống như đang mỉa mai ám chỉ điều gì đó.

“Cô sợ Phan Huỳnh Đông chờ lâu chứ gì?”
“Anh nghĩ sao thì cứ việc nghĩ.”
Bộ dạng Trần Khả Như khá bình tĩnh, không mấy quan tâm, cô ấy hơn hẳn nhiều người phụ nữ khác ở chỗ luôn bình tĩnh và lạnh nhạt.

Kiểu phụ nữ này mỗi khi ngụy trang thường không có kẽ hở, cực kỳ hoàn hảo.

Lê Hoàng Việt rất chán ghét, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Hủy hoại!
Lúc Trần Khả Như nghĩ rằng anh đã từ bỏ, thì một đợt tấn công mạnh mẽ, kiềm chế và giữ chắc, ấn cô trên ván cửa.


Cô mất thăng bằng va chạm đầu vào ngực anh, lưng và xương bả vai của cô đầy đau đớn.

......!Cô nhíu mày, cơ thể không ngừng run lên.

Bất thình lình, anh cúi đầu, hung hăng hôn cô.

Cô mở to hai mắt, toàn thân giống như có luồng điện dày đặc chạy qua.

Đây là lần thứ hai Lê Hoàng Việt hôn cô.

Không giống với lần trước là nụ hôn thúc đẩy do dục vọng mãnh liệt, vẫn có chút lưu luyến và thương tiếc.

Nhưng lần này, giống như thú dữ, không ngừng cắn xé môi cô.

Đầu lưỡi linh hoạt đầy bá đạo, không kiêng kỵ mà xâm chiếm rồi khuấy đảo đến mỗi góc trong miệng.

Kinh nghiệm tình trường của Trần Khả Như là bằng không.

Dù cô cố gắng bày ra bộ dạng đáng thương vì gặp nạn, cũng không chống cự được sự trêu đùa của loại cao thủ như Lê Hoàng Việt.

Cô càng phản kháng, đối phương càng thích thú, mạnh mẽ tấn công.

Lý trí vang lên hồi chuông cảnh báo, đối phương đang trêu chọc cô, làm nhục cô.

Nhưng cô hoàn toàn không khống chế được tay chân của mình.

Bàn tay ma sát ngay đường cong hoàn mỹ của cô, kích thích mang đến từng đợt run rẩy, thân thể cô khá nhạy cảm nên đành phải từ bỏ, toàn thân tê dại.

Lê Hoàng Việt vừa si mê quấn quýt môi răng của cô, vừa lộ vẻ hiểu rõ mọi chuyện.

Người phụ nữ này, chính là điển hình của người nói một đằng nghĩ một nẻo, ánh mắt đã hỗn loạn và say mê, nhưng vẫn cứ mạnh miệng không thôi.

......!
Gió lạnh ùa vào ngực, đầu óc liền tỉnh táo lại, thân thể giãy dụa kịch liệt, cô không thể ở đây phát sinh quan hệ với Lê Hoàng Việt được.

Lần trước, trong căn phòng nhỏ kia cô đã rất xấu hổ rồi, so với việc lột sạch quần áo rồi chạy nhảy trên đường phố thì đều xấu hổ như nhau.

Vũ Tuyết Trang nói, bác sĩ Như, chị thật lạnh lùng.


Thế nhưng mặt khác, cô lại là một công cụ tùy ý để người khác chơi đùa.

Trong lòng giống như bị khoét một hố rỗng.

Lê Hoàng Việt, tất cả những gì anh làm cho tôi, chỉ vì ỷ vào việc tôi yêu anh sao.

“Cô Như, cô có ở trong không?”
Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên.

Giống như lời cảnh báo, lý trí của Trần Khả Như hoàn toàn tỉnh táo.

Là giọng nói của Phan Huỳnh Đông.

Cô dùng sức đẩy anh ra, đáy mắt của Lê Hoàng Việt như đang nghiền ngẫm điều gì đó, càng điên cuồng chiếm lấy cô, bàn tay không chút thương tiếc kéo áo của cô ra, bờ môi phủ lên nơi mềm mại.

Anh đang cố ý, Phan Huỳnh Đông ở bên ngoài, bọn họ thân mật ở bên trong, nghe thôi đã thấy vừa ác độc lại biến thái.

“Cô Như, cô có ở trong không? Mau lên tiếng được không? Tôi rất lo lắng cho cô.”
Giọng nói Phan Huỳnh Đông qua một lớp cửa mỏng truyền đến.

Sự lo lắng sốt ruột của anh ta như một chất xúc tác làm bừng cháy ngọn lửa tức giận trong ngực Lê Hoàng Việt.

Dù cô có là người phụ nữ mà anh vứt bỏ, anh cũng không muốn gã đàn ông nào thèm muốn tiếp cận cô.

Động tác của anh ngày càng mạnh bạo, ngày càng ác liệt.

Trần Khả Như vừa lo sợ bị phát hiện vừa cực kỳ xấu hổ, hai loại cảm xúc này kích thích cô, không khác gì giày vò.

Lê Hoàng Việt muốn biến cô thành loại phụ nữ không thể chấp nhận được.

Đừng.

Chỉ nghĩ đến vậy, cô khẽ nhíu mày, cắn thật mạnh xuống.

Một vị mặn nồng đậm lan ra trong miệng hai người.

Lê Hoàng Việt rên lên, sắc mặt sa sầm dọa người.


Trần Khả Như nhân cơ hội thoát khỏi sự kìm hãm của anh, thở dốc liên tục, lau máu trên khóe miệng.

Lê Hoàng Việt rất tức giận, ánh mắt khiếp người, nhưng khi tầm mắt chuyển tới đôi môi đỏ mọng.

Đôi mắt cô chuyển động đầy quyến rũ, khuôn mặt tức giận, càng đừng nói đến áo ngoài lộn xộn, lộ ra phần da thịt trắng như tuyết của cô.

Lê Hoàng Việt vô thức liếm đôi môi mỏng, kết hợp với dung mạo mê hoặc lòng người của cô, phải nói là quyến rũ vô cùng.

Trần Khả Như không có hứng thú để anh ngắm nhìn.

Cô sửa soạn lại quần áo, lắng nghe tiếng bước chân rời đi của Phan Huỳnh Đông, sau đó mới mở cửa, rời đi như chạy trốn.

Lê Hoàng Việt nhìn bóng lưng hoảng hốt của cô, khóe miệng cong lên đầy xảo quyệt.

Cô rửa mặt, còn không kịp lau khô, vội vàng đi ra.

Phan Huỳnh Đông đang chờ cô, nếu cô không từ mà biệt, vậy là không lịch sự.

Nghĩ vậy, Trần Khả Như đến quầy phục vụ: “Có thể cho tôi mượn tờ giấy và bút viết không?”
Cô muốn ghi giấy lại đưa cho Phan Huỳnh Đông.

Với bộ dạng như ma quỷ bây giờ của cô, co không có gan đến ăn tiếp bữa tối nữa.

Mỗi lần giằng co với Lê Hoàng Việt, cô luôn là người thua cuộc.

Chờ khá lâu nhưng vẫn chưa thấy Lê Hoàng Việt, Đàm Thu Trang rất sốt ruột.

Lúc chạm mặt Trần Khả Như, hai người phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt phụ nữ trời sinh vốn chính xác, mặt Trần Khả Như đỏ ửng, bờ môi sưng lên, hẳn đã làm gì đó xấu hổ.

Người phụ nữ này, bên ngoài tỏ ra thanh cao, nhưng thực ra… Bỗng nhiên, Đàm Thu Trang nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt cứng đờ, tổng giám đốc Lê vừa nãy đi đâu đó nghe điện thoại thì phải? Chẳng lẽ...!
Từng cơn ghen ghét nổi lên trong lòng, Trần Khả Như đúng là không phải thứ tốt lành gì.

“Em yêu, chờ lâu không?"
Đàm Thu Trang nghe thấy giọng nói của Lê Hoàng Việt, cô quay đầu bắt gặp bóng dáng anh đang bước nhanh tới đây.

Áo sơ mi mở hai cúc ngay cổ áo, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp ẩn hiện bên trong, cơ thịt hấp dẫn khiến người ta nghĩ sâu xa.

Đàm Thu Trang nghe xưng hô ngọt ngào của Lê Hoàng Việt, tâm tư ghen ghét bị phủi sạch, cô quyến rũ vén tóc mái xoăn ra sau tai, nhắc nhẹ: “Tổng giám đốc Việt, đồ ăn sẽ lạnh mất, chúng ta ăn thôi.”
“Không ăn, chúng ta đi khách sạn.”
Lê Hoàng Việt nắm lấy tay cô, kéo ra khỏi cửa lớn.

Vừa nãy bị Trần Khả Như nhóm lửa lên...!giờ phải đi dập thôi.

Đàm Thu Trang, ả phụ nữ tự dâng tới miệng là sự lựa chọn tốt nhất bây giờ.

Trong đầu Đàm Thu Trang hiện giờ chỉ có hai chữ “ khách sạn”, cuối cùng cũng câu được con cá đã thả mồi lâu rồi.


Cô ta hưng phấn tới mức dù cổ tay đau đớn, động tác Lê Hoàng Việt đầy thô lỗ cũng không quan tâm.

Toàn bộ nữ nghệ sĩ thuộc công ty giải trí 123 Entertainment, ai mà không muốn được leo lên giường của Lê Hoàng Việt.

Cô ta còn chưa chính thức câu được, mà đã nhận được nhiều thứ tốt rồi, các cuộc hẹn, quảng cáo, phim ảnh… Vì thế, Lê Hoàng Việt chính là một phiếu cơm dài hạn cô ta cần phải bám chặt mới được.

Mấy phút sau, hai người tới khách sạn.

“Anh Việt, em tắm rửa trước.”
“Không cần, cởi quần áo xuống.”
“Anh Việt, em...” Cô hơi do dự, khuôn mặt tỏ vẻ xấu hổ.

Lúc trước, cô quyến rũ Lê Hoàng Việt nhiều lần mà không được.

Anh đều không có phản ứng, mà bây giờ gấp gáp như vậy, cảm giác giống như đang trải qua một cuôc giao dịch.

Lê Hoàng Việt đang cởi bỏ áo khoác lập tức nhíu mày: “Sao vậy, không muốn à?”
Ánh mắt kia, giống như là đang đánh giá một món hàng hóa, đôi mắt hẹp dài thâm trầm, không có chút tình cảm nào.

“Không có, em đang cởi.”
Đàm Thu Trang che giấu khuôn mặt xấu hổ, điều chỉnh tốt tâm trạng, váy mỏng được cởi xuống, chỉ còn bộ đồ lót bên trong.

“Cởi tiếp đi.”
Cánh môi lạnh băng của Lê Hoàng Việt khẽ động, giọng nói không cho phép người khác cự tuyệt.

Nghe vậy, cô ta cởi hết chướng ngại trên người mình, cơ thể không che đậy lộ ra trong không khí.

Đàm Thu Trang hiểu khi nào nên lùi nên tiến, khi nào cần lớn mật phóng đãng, với dáng người của mình cô ta hoàn toàn tự tin.

Tất cả đàn ông đều là giả dối.

Mặc quần áo thì rất lịch sự đứng đắn, cởi xuống rồi thì chính là cầm thú sắc lang.

Không chờ Lê Hoàng Việt nói gì, cô ta chủ động đi tới dán sát người vào, cơ thể mềm mại dính chặt lên, khẽ kêu lên đầy hờn dỗi.

.....!
Đối với sắc đẹp mê hoặc trước mắt này, Lê Hoàng Việt vốn nên thuận thế làm tới.

Nhưng bây giờ trong đầu anh chỉ toàn bóng hình một người phụ nữ.

Chết tiệt!
Dáng người Trần Khả Như quá lắm cũng chỉ là ở hạng B, kém xa so với Đàm Thu Trang.

Nhưng cô hơn ở chỗ bờ ngực nhô ra đầy đặn, một tay đủ bao trọn, vừa mềm mại vừa non mịn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi