CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Một giây nhớ kỹ vì anh.

Lê Hoàng Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai mươi phút sau đợi ở lối vào của khách sạn Latte.”
Một vài nữ hướng dẫn viên mua sắm tại quầy Dior hoàn toàn không rụt rè đánh giá Lê Hoàng Việt từ trên xuống dưới.

Ánh mắt giống như lang sói chỉ thiếu điều muốn ăn thịt người ta, cả đám ân cần đứng bên cạnh giới thiệu, nhưng anh đẹp trai này lại có vẻ lạnh lùng cao ngạo.

“Lấy cái này, cỡ vừa.”
“Vâng thưa anh.”
Cô hướng dẫn viên mua sắm không bắt chuyện được dù chỉ một câu,chứng tỏ đàn ông trông hơi chất lượng một chút cơ bản đều đã có chủ.

“Đúng rồi, ở đây có đồ lót và quần lót cho nữ không?” Lê Hoàng Việt chần chờ gọi nhân viên hướng dẫn mua sắm lại.

Trong từ điển của tổng giám đốc Việt căn bản không có từ thẹn thùng xấu hổ, cho nên vẻ mặt của anh nhìn rất tự nhiên.

Người hướng dẫn mua sắm là một cô gái trẻ tuổi, nghe xong mặt lập tức đỏ lên: "Rất xin lỗi thưa anh, chỗ của chúng tôi không có, anh có thể đến quầy đồ lót bên cạnh để mua.”

“Cảm ơn.” Lúc này trong đầu Lê Hoàng Việt hiện lên một cặp hung khí gây tội, chắc kích thước của nó cũng cỡ này chăng!
……
Lúc Trần Khả Như lên thang máy một mình, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Rõ ràng ánh mắt của cô chưa rời khỏi anh bao lâu, vì sao lại nhớ nhung đến thế, người ta cũng đâu phải tới giúp cô, anh chỉ đang giúp thai phụ kia mà thôi.

Lê Hoàng Việt cũng không phải người quá xấu xa, ít nhất anh vẫn còn một chút lòng đồng cảm.

Bước vào phòng, cô đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa một cái cho thật sảng khoái, được ngâm mình trong làn nước ấm áp, thần kinh và gân cốt đang căng chặt được thả lỏng, một sự thoải mái và thỏa mãn truyền từ đầu ngón chân lên tận phía trên.

Có ai đó từng nói rằng tắm là một kiểu hưởng thụ, tắm xong mọi sự bực bội và tối tăm đều giảm đi rất nhiều.

Nhưng đầu óc của cô vẫn còn giữ được sự tỉnh táo.

Đột nhiên cô nhận ra mình lại phạm một sai lầm chết người, cô không mang theo quần áo để mặc vào sau khi tắm.

Nếu đồ lót vẫn còn sạch thì có thể tạm chấp nhận mặc một lát, nhưng còn những thứ khác thì làm sao? Chẳng lẽ quấn khăn tắm của khách sạn đi ra ngoài? Trần Khả Như ướt sủng ngại ngùng đi ra khỏi phòng tắm, đang chuẩn bị gọi điện thoại xin sự giúp đỡ từ Vũ Tuyết Trang thì lúc này ngoài cửa “Cạch” một tiếng mở ra.

Cô trố mắt nhìn hai giây, cả căn phòng dường như đã bị nhấn nút đóng băng, trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Ánh mắt của Lê Hoàng Việt tối sầm lại, lập tức đóng cửa lại.

Trần Khả Như cho rằng đối phương sẽ châm chọc mỉa mai, bôi nhọ cô dụ dỗ anh hay gì đó giống như trước kia, cô cuống quít kéo khăn tắm lên che ngực lại.

Nghĩ ngợi một hồi mới kinh ngạc hỏi: “Sao anh vào phòng được vậy?”
Rõ ràng thẻ phòng đang ở chỗ cô mà.

“Phòng do tôi đặt, tôi đi vào cần cô đồng ý sao?” Lê Hoàng Việt buồn cười hỏi, trong giọng nói nghe hơi khàn, âm cuối rõ ràng bị đè thấp xuống.


Ánh mắt của anh như có như không mà du ngoạn ở trên những bộ phận từ dưới cổ cô trở xuống.

Anh nhìn qua lại lên xuống nơi đôi chân cân xứng thon thả kia của cô, ánh mắt càng tối tăm hơn.

Không biết người phụ nữ này vô ý thật hay giả vờ, lần nào cũng dùng chiêu này để dụ dỗ anh.

Trần Khả Như nghe xong không còn lời gì để nói.

Sau đó cô thấy đối phương ném một cái túi tới, cô dùng một tay che ngực, một tay khác mở túi ra xem thử, bên trong cái túi là một chiếc váy mới tinh vẫn còn gắn nhãn: "Là mua cho tôi sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô phải hiện bản thân biết rồi mà còn cố hỏi, giống như đang làm giá vậy.

“Cảm ơn.” Cô nhanh chóng bổ sung một câu, bên trong giọng điệu lạnh lùng có pha lẫn một chút tình cảm phức tạp không thể nói rõ, không thể nghĩ thông.

Hiếm khi cô lộ ra ánh mắt thỏ trắng nhỏ như bây giờ, Lê Hoàng Việt đột nhiên cảm thấy bông hoa trúc đào này thiếu đi một lớp gai… Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa không kiểm soát được trong ngực anh, anh cố kìm nén cảm xúc kỳ lạ ở đâu đó xuống, cố tình xụ mặt nói: “Không phải miễn phí, tổng cộng hai trăm triệu, cô chuyển khoản lại cho tôi sau đi.”
“Cái gì?” Trần Khả Như đã quen nhìn cảnh tượng lớn lúc này lại không bình tĩnh được, trong miệng cô giống như có con ruồi muỗi bay vào.

Đừng nói hai trăm triệu, ngay cả hai chục triệu, đối với một người làm công ăn lương như cô thì đây cũng là một món tiền quá xa xỉ.

Bây giờ lương một năm của cô chỉ có hơn mười lăm triệu, hơn nữa trừ các loại chi phí thì số tiền còn lại không nhiều lắm, mà cô còn định để dành tiền mua xe… Nghĩ tới đây, Trần Khả Như quyết đoán cự tuyệt: “Thôi, tôi từ bỏ, anh cầm mang đi trả lại đi.”
Cô không muốn làm loại người nghèo mà giả giàu.


“Đồ mà Lê Hoàng Việt này đã mua rồi có thể trả lại sao?”
Lê Hoàng Việt lập tức tỏ vẻ không vui, sao mạch não của người phụ nữ này lại khác với người khác như thế? Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đường đường là một tổng giám đốc của tập đoàn Á Châu, sao có thể để mắt tới mấy mấy trăm triệu được chứ.

Bình thường anh tặng một tấm thẻ vàng cho người phụ nữ khác, hạn mức cao nhất có thể lên tới vài tỉ đấy.

Thứ anh muốn chính là thái độ của cô.

“Vậy anh đưa hóa đơn cho tôi, tôi đi trả giúp anh.” Trần Khả Như nói.

Cái này gọi là người nói vô tâm, người nghe cố ý.

“Xem như đây là thù lao cho chuyện vừa rồi anh giúp tôi đi, được chứ?” Giọng nói lạnh lùng tự giễu của Trần Khả Như vang lên, trong mắt cô chứa đầy sự châm chọc.

Cô một hai muốn hùng hổ doạ người như vậy sao? Khuôn mặt của Lê Hoàng Việt nhăn lại, cơn giận trào ngược lên trên, vô cùng giận dữ nói: “Trần Khả Như, cô tưởng tôi cần cô lấy lại tiền à? Cô cảm thấy người cô đáng giá mặc thứ đồ hai trăm triệu sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi