CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Trên con đường vắng vẻ ấy, chỉ có một người đang đi.

Vẻ mặt Trần Khả Như lạnh nhạt đi lang thang trên đường, xung quanh là dòng người vội vã tấp nập.

Chân cô giẫm lên từng chỗ lồi lõm dọc đường, mỗi một bước đi vô cùng cứng ngắt và máy móc.

Đã nhiều năm qua, cô đã quen thực tập rồi sau đó làm việc ở bệnh viện Số 1.

Từng bước một, đã quen tự bước đi một mình, cô cho rằng sẽ yên bình như vậy, sẽ không xảy ra bất kỳ thay đổi gì.

Lời nói của chủ nhiệm Sơn đã nhiều lần vang vọng bên tai cô, tần suất xuất hiện không thua gì câu nói của Lê Hoàng Việt vào mỗi sáng: “Trần Khả Như, cô đừng thích tôi.

Nếu không cô sẽ hối hận cả đời.”
Chủ nhiệm Sơn nói: “Khả Như, thực ra vừa rồi cô không thừa nhận cũng vô dụng.

Sự thật chính là sự thật, nó xảy ra ngay trước mặt.

Lúc cô làm chuyện này thì cô nên biết rõ, với tư cách là một bác sĩ, việc làm đó của cô là trái với quy định của bệnh viện.”
Đương nhiên Trần Khả Như cũng không phải là một người chỉ biết ngồi đó chờ chết, cô cứng rắn giải thích: “Chủ nhiệm, tình hình lúc đó rất nguy hiểm, chúng ta là một bác sĩ, cứu sống họ là bổn phận của chúng ta.

Hơn nữa vào lúc đặc biệt như thế này, chúng ta làm sao có thể vô cảm xem thường mạng sống của họ được chứ?”
“Dĩ nhiên tôi biết, ý của cô xuất phát từ lòng tốt, một số lãnh đạo trong bệnh viện đã tổ chức các cuộc họp để thảo luận về vấn đề này.

Bây giờ áp lực của dư luận rất lớn, danh tính của cô đã được tiết lộ từ lâu.

Tôi tin rằng sẽ không còn bao lâu nữa, phóng viên sẽ ùn ùn kéo tới, ai biết được họ sẽ viết bậy viết bạ cái gì.

Mấu chốt là bây giờ một số vị lãnh đạo còn nghĩ có bệnh viện ghen ghét chúng ta nên cố ý dùng tiền mời một đám tới để bôi nhọ bệnh viện...”
Trong lời nói của chủ nhiệm Sơn, đa phần đều là lo lắng cho bệnh viện, chưa từng nghĩ tới nhân viên.

“Cho nên, ý của chủ nhiệm Sơn là gì?”
“Thế này đi, trước tiên cô về nhà nghỉ ngơi một thời gian, xem như là được nghỉ phép được không?”
“Thời gian bao lâu?”
“Việc này...”
Chủ nhiệm Sơn lắp bắp, giọng an ủi: “Khả Như, cô là do một tay tôi kéo lên, cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô.

Dù sao thì cô cũng đã không nghỉ ngơi nhiều năm rồi, thừa dịp này đi giải sầu một chút nhé?”
Trần Khả Như nhướng mày tự giễu: “Tôi vẫn còn lựa chọn nào khác sao?”
Cô không biết bệnh viện đã quyết định gì, bỏ xe cứu tướng à? Ha ha.

Dư luận và công kích chỉ là nhất thời, tại sao ánh mắt bọn họ lại thiển cận như vậy.


Công lý ở lòng người, thị phi đúng sai, mọi người đều tự khắc biết được.

Chỉ có điều cô đã thật sự đã làm trái với quy định một chút mà thôi.

Cho dù chủ nhiệm có đuổi cô đi chăng nữa thì đó cũng là điều dễ hiểu.

Cô vẫn luôn cảm thấy phép tắc không hơn tình cảm con người, hóa ra là do tự mình cô quá ngây thơ.

Chủ nhiệm Sơn không thông báo thời gian cụ thể cho cô, mười ngày, nửa tháng, một hai năm, thậm chí là mãi mãi, ai biết được đây? Nếu như vẫn không tìm ra được người hãm hại cô, vậy còn người hãm hại bệnh viện thì sao?
Đối với việc cô tạm rời cương vị công tác, bệnh viện Số 1 chỉ tuyên bố với mọi người là bác sĩ Như đã được điều đến bệnh viện khác.

Có lẽ nói, bác sĩ Như là một người bình thường nên không hy vọng mình sẽ bị phơi bày trước mặt truyền thông và dân chúng.

Cho dù trả lời thế nào thì đó cũng là câu trả lời kín kẽ.

Nhưng mà cô không bình tĩnh được, ai biết được khi nào sẽ bị xa lánh bỏ rơi.

Theo cách nói của chủ nhiệm Sơn thì năm năm nghỉ đông có là bao, nhưng mấy tháng không được cầm dao phẫu thuật, cô sẽ ra sao đây?
Không biết nữa.

Có lẽ đối với chuyện này, khi vừa mới bắt đầu thì cô không có cảm giác gì, nhưng sau đó nó còn khó chịu hơn nhiều lần so với lúc cô bị Lê Hoàng Việt làm khổ.

Cũng giống như đã có một thói quen nhất định, một tín ngưỡng, bỗng chốc bây giờ lại bị chặt đứt.

“Chị Khả Như, chị...!chị chờ em một chút...” Vũ Tuyết Trang thở hổn hển không ngừng đuổi theo ở phía sau.

Chờ khi đã đến gần, cô ấy mới hì hục dừng lại: “Chị Khả Như, em đi tìm chị khắp nơi đấy.

Em nhìn thấy tin tức của chị rồi, người đó thật sự chính là chị hả? Hay là có người khác bêu xấu chị?”
Vẻ mặt Trần Khả Như vẫn như thường, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp mang theo một chút lạnh lùng: “Xin lỗi đã không nói cho em biết, người đó chính là chị.”
“Chị xin lỗi em làm gì, đây là chuyện tốt mà.

Có phải chị giận em không, bởi vì trước kia em nói chị ngực nhỏ?”
“...” Trần Khả Như cười khổ, nét cười trên mặt khi kéo ra, bỗng nhiên lại sinh ra sự cô đơn khôn cùng.

“Chị Khả Như, mấy cô nàng ở đây nói chị bị bệnh viện đuổi rồi, chuyện đó là thật sao?” Lông mày Vũ Tuyết Trang nhíu lại, vô cùng tức giận hỏi.

“Chủ nhiệm để chị nghỉ ngơi thôi.”
“Nghỉ ngơi cái gì! Thật là không có đạo lý, bọn họ đã tổ chức cuộc họp cả buổi chiều rồi.

Đọc nhiều sách như vậy, có văn hóa mà lại thảo luận ra chuyện lật ngược phải trái rồi kết thúc như thế sao? Em thấy đám người này đã bị heo gặm mất tim, đầu óc bị hư hết rồi!”

Vũ Tuyết Trang tức giận không thôi.

Trần Khả Như biết cô ấy có ý tốt nhưng mà lúc này lời của cô ấy chỉ thêm phản tác dụng thôi.

“Vũ Tuyết Trang, chị hơi mệt nên muốn đi về trước, gặp lại em sau nhé.”
Trong mắt cô lộ ra một tia uể oải, cả người như một ao tù nước đọng, không hề có tinh thần.

Vũ Tuyết Trang đều nhìn thấy hết tất cả.

Bác sĩ Như vất vả lắm mới đi ra khỏi cái mai rùa, bây giờ lại rụt trở vào rồi.

Cô ấy rất thích bác sĩ Như cho nên cô ấy không hy vọng nhìn thấy cô giấu tất cả mọi chuyện ở trong lòng rồi dẫn đến trầm cảm.

Phụ nữ phải làm gì? Phụ nữ nên làm sao? Cười khi nên cười, yếu đuối khi nên yếu đuối.

“Bác sĩ Như!”
Suy nghĩ này khiến cho Vũ Tuyết Trang đánh bạo gọi cô lại.

Trần Khả Như theo tiếng kêu quay đầu lại, cô ấy tiếp tục nói: “Chị có muốn đi uống rượu không?”
Đôi môi hồng của Vũ Tuyết Trang nâng lên, dáng vẻ tươi cười như gió mùa hạ, sạch sẽ, chân thành.

Uống rượu?
Tuy rằng say rượu thì ngày hôm sau sẽ rất khó chịu nhưng mà không thể phủ nhận cảm giác khi say rất tự do, giống như tất cả mọi phiền muộn đều tan biến mất.

Tục ngữ nói “một cơn say vứt đi mười nghìn nỗi buồn”, quả thật đúng như thế.

“Được.”
Sau đó, hai người đã đến một cửa hàng McDonald gần đó và mỗi người ăn một chiếc hamburger.

Trần Khả Như không giỏi nấu ăn, đương nhiên sẽ không kén chọn.

So với các bác sĩ đã làm việc lâu năm, những người chú ý đến vệ sinh thực phẩm và dinh dưỡng, gu ăn uống của Trần Khả Như không hề kén chọn, nó đặc biệt lạ như thế.

Vũ Tuyết Trang dẫn Trần Khả Như đến một quán rượu tư nhân, không có thứ âm nhạc ồn ào dữ dội vang trời, cũng không có cảnh nam nữ uốn éo, mà ở trong đó là một cảnh tượng khác.

Vũ công trên sàn nhảy, bên cạnh là một đám người chơi nhạc cụ, không có hát, không có hoa tươi cũng không có tiếng vỗ tay.

Dường như yên tĩnh, lặng lẽ chơi rồi nhảy, tự do không bị gò bó.

Toàn bộ quầy rượu tràn ngập trong bản nhạc jazz, một lúc lại một bài khác nhau, cơ thể con người và ý chí cũng trôi thả theo nó.


Vũ Tuyết Trang gọi một số loại cocktail cho Trần Khả Như theo thói quen, còn cô ấy thì lo trò chuyện và tươi cười với nhân viên pha chế.

Đột nhiên Trần Khả Như cảm thấy, thật ra Vũ Tuyết Trang rất thông minh.

Cô nhìn những màu sắc rực rỡ và ánh đèn chồng chéo lên nhau, rượu trong chiếc ly trong suốt có rất nhiều màu sắc, vô cùng tuyệt đẹp.

Cô nhấp thử một ngụm, cảm thấy hơi say.

Hình như chỉ cần đạt đến lúc men say là được rồi.

Mờ tối, khi chuyển một bài hát thì cô lại đưa ra một ly rỗng, trong lòng là khoảng không mờ mịt.

Nỗi muộn phiền này cứ không tan, nó vẫn còn quấn quanh khắp người cô.

Rượu say ngấm vào tim, buồn lại càng buồn hơn.

Lúc Vũ Tuyết Trang xã giao xong quay trở lại thì đã là dáng vẻ má hồng, bước chân lảo đảo, trong miệng toàn mùi rượu.

“Chị Khả Như, em không được rồi, em...!em nằm trước nhé!”
Dứt lời, cô ấy ngã thẳng vào người cô.

Nói giúp cô mượn rượu giải sầu, kết quả là cô gái nhỏ này lại say khướt.

Trần Khả Như nhìn đồng hồ, mười giờ.

Cô không cần đi làm nữa nhưng ngày mai Vũ Tuyết Trang có lịch trực vào sáng sớm.

Thanh toán xong sổ sách, cô đỡ Vũ Tuyết Trang đi ra ngoài nhưng bất cẩn đụng vào một đám người.

Có lẽ người phía bên kia đã va vào cô, tình huống khá hỗn loạn nên cô cũng không rõ nữa.

“Ô, chào chị dâu!”
Một giọng nói ngả ngớn vang lên.

Trần Khả Như ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.

Cô nhớ ra rồi, chính là ở phòng bao lần trước – Trương Phúc Nhân - một kẻ ăn chơi trác táng, bạn của Lê Hoàng Việt.

“Anh nhận nhầm người rồi.”
Bị một cơn gió thổi qua, bỗng nhiên cô đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô bình tĩnh phủ nhận.

“Chị dâu, chị đừng xem như người xa lạ.

Việc lần trước xin lỗi chị, chị là đại nhân đừng so đo kẻ tiểu nhân này.” Trương Phúc Nhân chắn trước người cô, thái độ có vẻ vô cùng thành tâm.

“Anh thật sự nhận nhầm người rồi.”
Cản đường cản lối, Trần Khả Như lập tức khó chịu, giọng nói của cô lạnh hơn so với lúc nãy.


Sợ rằng hai tiếng “chị dâu” của Trương Phúc Nhân cũng đều đã gọi hết với Trần Khả Hân, Đàm Thu Trang hoặc là với mấy người phụ nữ của Lê Hoàng Việt nhỉ.

Trần Khả Như cô chỉ là một con cờ trên danh nghĩa là vợ của tổng giám đốc mà thôi, sao cô lại giống như mấy người phụ nữ mặt dày kia chứ.

Nghĩ đến đây trong lòng cô càng khó chịu hơn.

Vũ Tuyết Trang say lờ đờ mông lung ngẩng đầu, cười ngốc một tiếng, lớn giọng nói: “Đẹp quá, chào anh đẹp trai...!Có thể xem xét làm...!bạn...!bạn trai của tôi...”
Trương Phúc Nhân là một người có tình trường tung hoành ngang dọc, luôn luôn có phụ nữ chủ động đưa tới cửa.

Nếu như dáng người không tệ thì ai đến cũng không từ chối.

Lúc này đang hứng thú say mê nhìn Vũ Tuyết Trang.

Trần Khả Như nhét mặt Vũ Tuyết Trang quay trở lại: “Xin lỗi anh, chúng tôi phải về nhà rồi.”
Đột nhiên Trương Phúc Nhân bị ngó lơ, bản thân anh ta cũng không bận tâm lắm nhưng thay vào đó lại thể hiện một biểu cảm sâu thẳm, không có cảm giác cà lơ phất phơ thường ngày.

“Chị dâu, có muốn em cho người đưa chị về không?”
Đứng xa thật xa mà Trần Khả Như có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh ta.

“Chị dâu, chị yên tâm, anh Hoàng Việt của chúng ta trong thời gian này đã hoàn lương rồi.

Trừ chị ra, anh ấy cũng không có người phụ nữ nào khác đâu!”
Hoàn lương?
Trần Khả Như như đang nghe một câu chuyện cười, khóe miệng gợi lên một tia trào phúng.

Lê Hoàng Việt mà hoàn lương, sợ rằng heo mẹ cũng có thể leo cây.

Nhưng mà cũng có thể trên thế giới này có một người phụ nữ khiến anh ta hoàn lương, nhưng người đó vĩnh viễn không phải là cô.

“Anh...!anh chàng đẹp trai...”
Trần Khả Như hoàn hồn, lần đầu tiên cô phát hiện sức uống của cô cũng không tệ.

Cô cho Vũ Tuyết Trang một chút nước, vỗ vỗ mặt cô ấy nhưng đối phương vẫn chưa tỉnh lại, lâm vào trạng thái hoa si rồi nói lung tung.

Hỏi địa chỉ xong, Trần Khả Như thuận tay chặn một chiếc taxi lại định đưa Vũ Tuyết Trang về nhà trước, dù sao cũng là một cô gái trẻ, nếu tự đi một mình thì hơi nguy hiểm.

Đi được khoảng mười lăm phút đồng hồ.

Trần Khả Như liếc mắt nhìn cảnh ngoài cửa sổ một chút, hơi nghi ngờ hỏi: “Bác tài, đường đến Lê Duẩn đi như vậy à? Bác không cố ý vòng cho đường xa hơn chứ?”
Đường Lê Duẩn khá xa, đây là cũng là lần đầu tiên Trần Khả Như tới nhà của Vũ Tuyết Trang cho nên chưa quen với cảnh xung quanh.

“Làm sao như thế được, cô gái, chúng tôi làm ăn rất thành thật.”
Trong gương chiếu hậu, Trần Khả Như thấy hé ra một gương mặt thật thà khoảng hơn bốn mươi tuổi của bác tài xế.

Nhưng trong mắt anh ta là sự né tránh và mang theo chút ý đồ xấu xa.

“Ối bác tài ơi, không xong rồi, hình như điện thoại của tôi rớt trong quán rượu rồi, có thể phiền bác quay đầu lại được không, iphone 7 tôi mới mua mắc lắm đó.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi