CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Cuối cùng vẫn cứ là không nén được cơn giận à? Lê Hoàng Việt nhìn biểu cảm hoang mang của Trần Khả Như, ánh mắt thoáng vài phần hứng thú.

Bác sĩ Như yên tĩnh, không đoán được mục đích của Lê Hoàng Việt.

Cô cố giữ vững con tim đang đập loạn xạ của mình, bình tĩnh nói: "Trước đây anh ghét tôi đến như thế, bây giờ lại làm cái gì thế này? Chẳng lẽ...!tổng giám đốc Việt thật sự yêu tôi rồi sao?"
Trước kia mỗi khi cô nói những lời này, thường mang theo vẻ mặt chế nhạo và tự giễu, nhưng lần này lại không có.

Nét mặt Trần Khả Như căng cứng, cô sợ rằng Lê Hoàng Việt nhìn thấu được sự dè dặt của cô.

Nhưng cô lại không biết, thì ra những thứ mà cô luôn cố gắng che giấu đã bị bộc lộ rõ ra từ rất lâu rồi.Mọi sự giấu diếm chẳng qua là để ra vẻ với thiên hạ mà thôi.

"Trần Khả Như, nếu như tôi nói...!tôi muốn trái tim của em thì sao?"
Anh từng bước ép đến gần.Dung mạo anh tuấn, ánh mắt chăm chú, hơi thở ngang ngạnh dốc sức xâm nhập vào những lớp xương và từng lỗ chân lông trên tứ chi của Trần Khả Như.

Giống như một tấm lưới vô hình khổng lồ che lấp cả bầu trời đang giăng xuống.Cô không còn đường nào để lui.

"Lê Hoàng Việt, anh không cảm thấy là mình rất nực cười à?"
Không ngờ cảnh tượng mà cô tha thiết mong chờ suốt mấy năm nay đã thành sự thật, nhưng lại quá mức không chân thật đến như thế.

Lê Hoàng Việt chính là sự cám dỗ lớn nhất trên thế gian này.

Khi sự cám dỗ này bày ra ở trước mặt cô thì cô lại sợ hãi chùn bước.

Đôi khi, có được rồi chi bằng chưa từng có được, bởi vì sự mất mát sau khi đã sở hữu sẽ là một cú chí mạng mang tính hủy diệt.

"Trần Khả Như, bình thường chẳng phải là mặt dày mày dạn lắm hay sao? Sao thế, tôi dịu dàng chu đáo với em, thì em lại không dám tiếp nhận như một đứa nhát gan à?"
Lê Hoàng Việt từng bước áp sát.

Trần Khả Như hoàn toàn ngẩn người: "Không! Lê Hoàng Việt, tôi không thích anh."
"Không thích à?"
Nương theo giọng nói nồng đậm của anh tỏa ra tứ phía, trong chớp mắt eo của cô bị anh ôm lấy, dính chặt vào trong vòm ngực to lớn của anh, không một kẻ hở.

Dường như hai con tim cũng đập liên hồi cùng với nhau.

Ánh mắt của cô hoảng loạn, không một lối thoát.

Không phải là không thích.Chỉ là...!cô không đủ dũng khí.

Hơn nữa, trước đây Lê Hoàng Việt đáng ghét đến như thế...!cô không cách nào tin nổi chuyện này.


Chẳng phải trong lòng anh đã có một người phụ nữ tên là Trần Phương Liên rồi hay sao.

"Hửm?"
Lê Hoàng Việt nhìm chằm chằm vào cô.Thật ra một khi đã nhìn thấu được lòng cô, nhìn kĩ lại thì sự phòng bị của cô cũng chỉ yếu ớt đến thế mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị đánh tan.

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

Lông mày Lê Hoàng Việt dần nhíu chặt, thu lại ý định trêu chọc, thả người con gái mềm mại ở trước ngực ra.

"A lô, có chuyện gì?"
Trần Khả Như căng thẳng hít thở, cuối cùng cũng thuyên giảm được chút ít.

"...!Tôi tự bắt xe, đi trước nhé." Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nhân lúc Lê Hoàng Việt đang nghe điện thoại, Trần Khả Như như muốn chạy trối chết.

Thật là hèn nhát quá.

Cô cứ mãi đi, đi một quãng xa rồi mới loáng thoáng cảm thấy ánh mắt phía sau lưng không còn nóng bỏng và hừng hực nữa.

Lê Hoàng Việt không phải là đang đùa giỡn với cô đấy chứ?Lần này lại là thủ đoạn báo thù của anh hay sao? Cô không biết.

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không yên giấc.

"Tổng giám đốc Việt, gần đây anh có lên mạng không?"
"Có chuyện gì?"
Ngữ khí của Lê Chí Cường trong điện thoại không phải là kiểu đùa giỡn tán gẫu thường ngày, mà là vô cùng nghiêm túc.

Lê Hoàng Việt thu hồi lại ánh mắt đang dần dần tiêu tan thành một chấm đen ở phía xa.

Lê Chí Cường nói: "Tôi gửi link qua Zalo của anh rồi, anh mở ra là có thể thấy ngay."
Phía bên kia trầm mặc một lúc rồi thêm một câu: "Là chuyện có liên quan đến cô chủ."
Cô chủ?
Lê Hoàng Việt cười khẩy.

Cái tên này giống hệt bọn Trương Phúc Nhân, khá là biết phán đoán tình huống đấy chứ.

Nhưng mà, dường như cái danh xưng này cũng rất là thích hợp với Trần Khả Như.

Tuy nhiên, sau khi anh ngắt điện thoại, mở link ra.


Khi anh dần dần lướt xuống dưới, đôi con ngươi trở nên ảm đạm vài phần, dung mạo anh tuấn tích tụ khí lạnh dày đặt.

Hình ảnh và chữ viết trên mạng hầu hết đều liên quan đến Trần Khả Như và bệnh viện số 1 Đà Nẵng, có khen có chê.

Thậm chí đa số là một đám người trong một nhóm cố định đang anti Trần Khả Như.

Cô chỉ là giúp đỡ đẻ cho thai phụ ở bên đường mà thôi, không ngờ lại trở nên rối bời như thế này.

"Tổng giám đốc Việt, tôi có một người bạn cũng đang làm việc trong bệnh viện đó.

Cậu ấy nói với tôi, hình như cô chủ bị bệnh viện đình chỉ công tác rồi..."
Cách nhau bởi chiếc điện thoại, dường như Lê Chí Cường cũng có thể cảm nhận được người ở phía bên kia đang đè ép hơi thở.

Anh ta cũng không biết rõ, tổng giám đốc Việt quan tâm đến Trần Khả Như, hay là không quan tâm đây nhỉ? Nói chung là lúc biết được tin tức thì phải báo với anh ngay lập tức.

Chết tiệc, ông lớn này chẳng nói chẳng rằng gì cả, thế là thế nào? Nói thật, Lê Chí Cường thật sự lo lắng tiếp sau đây tổng giám đốc sẽ lập tức mắng chửi: Sau này mấy chuyện như vầy đừng có tới làm phiền tôi!
Nhưng thực tế lại khác, một giây sau Lê Hoàng Việt liền mở miệng nói: "Trước buổi sáng ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy những bài báo tiêu cực về Trần Khả Như nữa.

Có thể làm được không?"
"Tổng giám đốc...!tôi sẽ cố gắng."Giọng nói của Lê Chí Cường thoáng chần chừ.

"Cái tôi muốn không phải là cố gắng, mà là chắc chắn!"
"Vâng, thưa tổng giám đốc."
Lê Chí Cường đổ mồ hôi hột.

Chẳng phải tổng giám đốc đang làm khó anh ta hay sao? Mạng internet kết nối bốn phương, những trang web nhỏ lại càng nhiều vô số kể.

Tìm bọn họ để xóa bài báo cũng không phải là chuyện trong chốc lát là có thể làm được.

"Ngoài ra…"
"Tổng giám đốc còn điều gì phân phó?"
"Giúp tôi đặt hẹn với giám đốc Trí của bệnh viện Đà Nẵng.

Hỏi ông ta khi nào rảnh thì gặp nhau đi."
"Vâng."
Xem ra tổng giám đốc đối đãi với cô chủ thật sự rất khác biệt.

Những cô bạn gái trước đây của anh, có ai mà không phải do anh tùy thích dùng tiền để đuổi đi đâu.


Không sai, quả thật Lê Hoàng Việt có chút tức giận.Cái người phụ nữ ngốc nghếch này, xảy ra chuyện lớn đến thế, chịu nhiều ấm ức đến như thế mà lại không nói một lời nào.

Nhân lúc anh đang cảm thấy hứng thú với cô, cô không thể nhân cơ hội để làm nũng rồi lấy lòng anh một phen hay sao? Chẳng lẽ cô không biết ba chữ Lê Hoàng Việt ở thành phố Đà Nẵng này rốt cuộc có ý nghĩa gì hay sao?
Chỉ cần cô nói với đám người ở bệnh viện về thân phận của mình...!Nghĩ đến đây, anh không khỏi nhếch miệng: "Đồ phụ nữ ngốc nghếch!"
Đêm đen như mực.

Trần Khả Như cứ cảm thấy có người đang mắng cô.

Cô vẫn luôn lo lắng lỡ như lát nữa Lê Hoàng Việt đến đây, cô phải làm sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ không kìm chế được.Cho dù Lê Hoàng Việt chỉ đứng yên ở một chỗ, cô cũng sẽ chủ động nhào đến thôi nhỉ?
Không biết có ai đã từng nói: Người càng lạnh lùng, một khi đã yêu ai đó, tình cảm biểu lộ trên khuôn mặt sẽ luôn nồng cháy, không thể đong đếm được.

Bệnh viện, mẹ, Lê Hoàng Việt...!những sự việc này đan xen trong đầu Trần Khả Như suốt cả đêm nay, giống như một lớp gông xiềng quấn lấy cô, quấy rầy cô.

Nhất là câu nói say lòng người của Lê Hoàng Việt: "Trần Khả Như, tôi muốn trái tim của em." Vô cùng rõ ràng, văng vẳng bên tai.

Lúc nào cũng có thể gợi dậy tất cả sự ôn nhu của cô.

Cô tự hỏi mình: Trần Khả Như, thừa nhận có khó đến vậy không?
Nhưng trước mặt cô là một tương lai mù mịt.Trần Khả Như trước nay luôn biết rõ mình muốn gì, phương hướng của bản thân là gì, vậy mà lại trở thành một cô nhóc đi lạc đường, bước chân chần chừ.

...!
Điều mà cô lo lắng nhất không xảy ra.

Những ngày tiếp theo, Lê Hoàng Việt không xuất hiện.

Cô đột nhiên nhớ đến một bài thơ đã đọc trên mạng:
Gặp nhau mà như không gặp
Gặp rồi nàng lại bỡ ngỡ
Không gặp thì nàng nhớ nhung.

Trần Khả Như, mày đúng là một đứa hèn nhát, con rùa rụt cổ, đồ thỏ đế!
Tiếng chuông điện thoại vang lên những giai điệu tươi vui.Thông thường thì người gọi điện cho cô nhiều nhất chính là Vũ Tuyết Trang.

Cô nhóc này mới sáng sớm vừa tỉnh rượu liền thao thao đòi sang gặp cô, không ngừng nói lời cảm ơn.

Nếu như không có bác sĩ Như, thì cô ấy đã chết chắc rồi.

Không phải Vũ Tuyết Trang, là một dãy số lạ.

Cô do dự một hồi rồi nhấc máy.

Giọng nam trầm ổn của đầu dây bên kia truyền đến từ trong điện thoại: "A lô, bác sĩ Như phải không? Tôi là Phan Huỳnh Đông."
"Chủ tịch Đông?"
Trần Khả Như hơi ngạc nhiên, nhưng cũng dễ hiểu.Lần trước Vũ Tuyết Trang tự ý gọi điện cho Phan Huỳnh Đông, bây giờ nhớ lại, cô vẫn còn cảm thấy ngại.


Hôm sau phải tranh thủ thời gian đưa Vũ Tuyết Trang đi giải thích rõ ràng.

Chỉ cần vẫn còn một ngày cô chưa liyhôn, thì cô không thể trêu chọc người đàn ông khác được.

Cô vốn chẳng hề hoàn toàn sợ Lê Hoàng Việt sẽ hiểu lầm, chỉ là vì nguyên tắc cá nhân và vấn đề đạo đức của cô mà thôi.

"Bác sĩ Như, Xuân Mai nói, đã lâu rồi cô không đến kiểm tra sức khỏe cho nó...!Nó hơi nhớ cô."
Sắc mặt Trần Khả Như chợt căng: "Xin lỗi, tôi thật sự là không làm tròn bổn phận." Đã hứa là sẽ làm bác sĩ gia đình cho người ta rồi, nhưng lại vì việc này mà quên bẵng trên chín tầng mây...!
Phía bên kia ngưng một hồi, hỏi: "Bác sĩ Như, vậy bây giờ cô có rảnh không?"
"Rảnh chứ, tôi tới liền đây."
Trần Khả Như nói một câu hai ý nghĩa, trong lòng thầm than: Cô có làm gì đâu mà không rảnh chứ.

Bây giờ ngoại trừ thời gian ra, cô đã không còn gì nữa rồi.

Mười mấy phút sau, cô cầm hòm thuốc chạy đến nhà của Phan Huỳnh Đông.

May mà vết thương ở tay dường như đã đỡ nhiều rồi, thuốc của ông bác sĩ già đó quả thật khá là hiệu nghiệm.

Vẫn chưa vô cửa, Xuân Mai đã ôm chầm lấy cô, nồng nhiệt mời cô vào nhà, miệng cứ gọi chị Như liên hồi.

Cô bé cực kì tự nhiên làm nũng với cô.

Tính cách của Trần Khả Như vốn dĩ lạnh lùng, nhưng cứ không cầm lòng được mà thích thú gần gũi với Xuân Mai, sắc mặt giãn ra.

Phan Huỳnh Đông nhìn hành động của hai người, trong lòng không khỏi than thở: Nếu như Trần Khả Như có thể ở cùng với Xuân Mai, có lẽ mọi thứ thật sự quá là hoàn hảo.

Đợi kiểm tra kĩ càng xong, dỗ cô nhóc ngủ say, Trần Khả Như nhìn thời gian, sắp đến mười giờ rồi cơ à.

Cô rón ra rón ra đóng cánh cửa lại.Lúc xoay người, Phan Huỳnh Đông đứng ngay bên cạnh cửa.

Hôm nay anh ta mặc đồ rất thoải mái, áo hở cổ màu trắng, cộng thêm khí chất ôn hòa, thoạt trông cực giống người đàn ông của gia đình, người cha hiền từ.

"Chủ tịch Đông, xin lỗi.Tôi đảm bảo sau này tôi sẽ đến đúng giờ."
Trần Khả Như chính là một người như thế.Cô không thích giải thích, cũng không thích viện cớ.

Ánh mắt của Phan Huỳnh Đông hơi chăm chú: "Bác sĩ Như, cô khách sáo quá.

Xuân Mai từ nhỏ đã không có mẹ, tính cách trước giờ luôn hướng nội.Cô có thể đồng ý làm bác sĩ gia đình cho nó, thường xuyên đến thăm nó là phúc phần của nó."
Trần Khả Như khiêm tốn nói: "Xuân Mai rất đáng yêu, tôi cũng rất thích nó."
Vốn dĩ hai người đi song song với nhau, bỗng nhiên Phan Huỳnh Đông dừng bước, đôi mắt thâm trầm: "Bác sĩ Như, chắc chắn là cô cảm thấy kì lạ.

Tôi đã lớn từng này tuổi rồi, tại sao vẫn còn độc thân đúng chứ?"
Trần Khả Như: "..." Cô có thể nói là cô không thắc mắc không?Có lẽ là thế giới bên ngoài khá là hiếu kì với những người đàn ông độc thân như vầy.

"Bác sĩ Như, không giấu gì cô, sở dĩ từ lúc mẹ của Xuân Mai rời đi đến giờ tôi vẫn chưa cưới vợ đều là vì Xuân Mai.Cứ hễ tôi đưa phụ nữ về nhà, nó sẽ đi trốn rồi khóc một mình, miệng cứ gọi mẹ liên hồi.Nhìn bộ dạng đáng thương đó, tôi không nỡ lòng nào.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi