CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



“Tổng giám đốc Lê, sao bà chủ lại đi rồi? Chân cô ấy không sao chứ?”
Một lúc lâu, Lê Chí Cường ngồi ở ghế phụ mới hỏi một câu kỳ quái.

Cho dù là muốn làm chuyện gì đó thì cũng không thể giải quyết trong mấy phút được.

Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của tổng giám đốc Lê, nói thế nào nhỉ, đúng rồi, rất giống một con sư tử trong thời kỳ động dục… Đôi mắt hơi cong lên, cười như không cười…
Trời ơi, đây là tổng giám đốc Lê sao? Lê Chí Cường kinh ngạc, một đám phụ nữ ngoài kia, tổng giám đốc Lê chẳng thèm nhìn tới, cũng chưa từng cười....dâm đãng như vậy.

“Lái xe!”
Lê Hoàng Việt thấy tài xế và Lê Chí Cường dùng ánh mắt thăm dò nhìn qua thì anh thu nụ cười lại, kéo căng khuôn mặt, giọng nói đầy lạnh lẽo.

Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua khiến bọn họ phải ngồi lại đàng hoàng.

Tài xế khởi động xe, tầm mắt Lê Hoàng Việt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong dòng người đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia.

Trên đùi có hai chỗ máu bầm, vậy không ngờ còn chạy nhanh hơn thỏ!
Lê Hoàng Việt đang nhíu mày lại, không biết anh nghĩ tới cái gì lại giãn ra, môi mỏng hiện lên nụ cười nhạt.

- ---
Muốn hỏi Trần Khả Nhưlàm sao trở về được sao?
Cô cảm thấy có lẽ, là bay đi.

Hai chân giống như đi trên bông… Trần Khả Như, lúc nãy mày đúng là quá không biết xấu hổ, quá không biết rụt rè!
Bác sĩ Trần hưng phấn suốt hai ngày, sự cưng chiều này, không ngờ lại khiến người ta vui thích đến vậy.

Có lẽ vì muốn phối hợp suy nghĩ đến tâm trạng xấu hổ của cô, Lê Hoàng Việt cũng không xuất hiện.

Nhưng có lẽ cô cũng biết được lịch trình của anh thông qua các tin tức trên báo.

Mấy ngày nay trang đầu của internet, facebook, zalo đều bùng nổ tin tức về Lê Hoàng Việt, vợ của Lê Hoàng Việt, nữ bác sĩ đẹp nhất… Dường như sự yên bình của toàn thành phố Đã Nẵng đã bị đám cưới của họ làm bùng nổ.


Giống như Lê Hoàng Việtlãng tử qua đầu, từ đó về sau thay đổi tính tình, dù sao vợ xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn mấy người phụ nữ tin đồn trước kia nhiều.

Nhưng cũng có những bình luận bôi xấu, nói bản chất của đàn ông vốn là mê gái, có lẽ cũng chỉ duy trì được một thời gian, đương nhiên đa số mọi người đều mang giọng điệu chúc phúc.

Chuyện đáng nói là Đàm Thu Trang được lên bảng tìm kiếm.

Không ít quần chúng bị lừa đã bình luận trên Facebook của cô ta, có an ủi, có châm chọc, kẻ thứ ba chính là kẻ thứ ba, mãi mãi không thành người vợ chính thức được.

Sự nổi tiếng của cô ta vốn giảm mạnh, lần này lại nhận lấy một trận bôi đen.

Đàm Thu Trang cũng coi là một nhân vật co được duỗi được, nghe nói cô ta đã viết tâm thư đăng lên mạng, nội dung chính là giải thích rõ tin đồn của cô ta với Lê Hoàng Việt, tuyên bố bản thân chưa bao giờ làm kẻ thứ ba, có mấy lần phóng viên chụp được bọn họ cùng vào khách sạn hoàn toàn là hiểu lầm và trùng hợp.

Dù tin hay là không tin, Trần Khả Như nhìn lời giải thích đó cũng chỉ cười trừ.

Thật ra cô cũng không muốn truy cứu Lê Hoàng Việt và Đàm Thu Trang có quan hệ gì hay không, có một số việc đã qua thì cứ để nó qua đi.

Mà thứ phá hư tâm trạng của Trần Khả Như chính là cuộc gọi của Trần Thế Phong, dưới góc độ của cô thì bản chất của Trần Thế Phong và Phan Đức Sơn cùng một loại người, gió chiều nào theo chiều nấy, nịnh nọt, cảm thấy có lợi thì sẽ vội vàng lấy lòng.

Lúc bốn giờ chiều, Trần Khả Như nhận được điện thoại của Lê Chí Cường.

“Bà chủ, cô ở nhà sao?”
“Ừm.” Trần Khả Như nhớ lại chuyện Lê Hoàng Việt không chút kiêng dè làm chuyện mập mờ trước mặt bọn họ thì không khỏi xấu hổ.

“Tổng giám đốc Lê nói tôi đến đón cô, buổi tối có một bữa tiệc.”
“À… Được.”
Trái tim Trần Khả Như đập thình thịch, lần đầu tiên cô lấy thân phận vợ của Lê Hoàng Việt ở trước mặt tất cả mọi người, nên trang điểm lên sâu khấu sao?
Đến lúc đó cô còn có thể bình tĩnh được không?
Mặc dù tính cách của cô vốn bình tĩnh, nhưng đối mặt với tràng diện đó cô vẫn hơi lo lắng không biết có thể giữ bình tĩnh được hay không.

Trần Khả Như đang chuẩn bị trang điểm thì chuông cửa dưới lầu vang lên liên tục.


Lúc cô đi mở cửa, mái tóc đã được búi lên, mặc đồ ở nhà và đi dép lê, không hề có hình tượng gì… Cô hơi nhíu mày, thế này thì cô đi thế nào đây, cũng không phải là đi dạo.

“Bà chủ, không cần lo, tôi đã sắp xếp nhân viên trang điểm và nhà tạo mẫu cho cô rồi, cô đến là được.” Lê Chí Cường liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khó xử của cô.

Anh ta thầm nghĩ: Tổng giám đốc Lê đúng là tinh mắt, bà chủ tùy tiện mặc áo thun, mà khí chất vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng đã giảm đi không ít, lại toát ra vẻ lười biếng tự nhiên.

Sau khi bà chủ và tổng giám đốc Lê hòa hợp thì dường như cả người cũng dịu dàng hơn.

Một tiếng trang điểm và lăn lộn qua lại, khiến Trần Khả Như cảm thấy giống như một loại cực hình tàn khốc trong thời gian dài…
Tám giờ tối.

Khách sạn Cô Ba.

Bữa tiệc kỷ niệm tập đoàn Á Châu tròn một năm, trang trí vô cùng xa hoa.

Không biết vì sao một tuần trước đó.

Có người suy đoán tổng giám đốc định mượn bữa tiệc này chính thức công khai thân phận bà chủ của Trần Khả Như.

Nhưng trùng hợp nơi tổ chức được chọn là nơi mà chủ tịch ngân hàng Phan Huỳnh Đông đã tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái cưng của mình vào mấy tháng trước.

Lê Mỹ Hoa mang theo bạn trai Tống Quốc Minh đến tham gia, cô gái đặc biệt là con nhà giàu đều thích tham gia bữa tiệc, trang điểm xinh đẹp, thuận tiện dẫn theo một người bạn trai có chất lượng tốt, thỏa mãn lòng hư vinh của mình một chút, cảm giác đó rất tuyệt vời.

“Mỹ Hoa, không ngờ tình cảm của anh hai và chị dâu tốt như vậy, đúng là không thể tin được tin đồn trước đó.” Lúc này Tống Quốc Minh mặc tây trang, dáng người thẳng tắp cao gầy, nhìn có vẻ tuổi trẻ tài cao, khí chất nổi bật.

Anh ta cầm ly rượu, rượu vang đỏ khẽ sóng sánh, ánh mắt không cố định.

Lê Mỹ Hoa ôm chặt cánh tay của anh ta, cô ta nghĩ đến Trần Khả Như thì trong mắt đầy chán ghét không hề che giấu: “Em không thừa nhận cô ta là chị dâu, tin tức ồn ào như vậy, thừa nhận thân phận của cô ta thì sao, chờ chị Trần Phương Liên của em về, cô ta chẳng là gì cả!”

“Trần Phương Liên là ai?” Tống Quốc Minh thu hết vẻ mặt của Lê Mỹ Hoa vào mắt, giống như lơ đãng nói.

“Quốc Minh, anh rất quan tâm đến chuyện của anh trai và chị dâu sao?” Lê Mỹ Hoa phản ứng khá chậm chạp, nhưng lúc này, khuôn mặt đẹp không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ.

Tống Quốc Minh không đổi sắc mặt cười nói: “Đương nhiên, anh trai em ưu tú như thế, sau này anh còn làm em rể của anh ấy nên phải cố gắng thật nhiều, nếu không thì sao anh ấy có thể yên tâm giao em cho anh chứ?”
“Quốc Minh, anh đáng ghét!”
Lê Mỹ Hoa hờn dỗi rút tay lại, vẻ mặt vui sướng như hoa chạy đi.

Sau khi cô ta rời đi thì Tống Quốc Minh thu lại nụ cười trên mặt, cho đến khi biến mất.

- ---
Ở cửa Khách sạn Cô Ba.

“Bà chủ, cẩn thận.”
Trần Khả Như bước xuống từ chiếc xe sang trọng, đi đôi giày thủy tinh sáu bảy xăng ti mét, cả người đứng không được vững, lâu rồi cô không đi giày cao gót cao như thế nên kịp thích ứng, Lê Chí Cường ga lăng đỡ lấy cô.

Cô mặc chiếc váy dài cổ chữ V không tay kết hợp với dáng người làm nổi bật sự tinh tế sâu sắc, cũng thuận tiện che hai vết thương ở trên đùi, dây chuyền kim cương nhỏ dài và hoa tai, dường như cả người lấp lánh chói mắt lập tức trở thành tiêu điểm của sảnh tiệc, một phong cảnh hấp dẫn tất cả nam và nữ, bao gồm Lê Hoàng Việt.

Anh vốn đang nói chuyện với bạn bè, anh là người chọn lễ phục nên sao có thể nhận không ra chứ! Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên sâu xa, đôi mắt đen như mực.

Đêm nay Trần Khả Như rất đẹp, mái tóc được búi lên, cái trán trơn bóng, khuôn mặt vốn tinh xảo được trang điểm lên thì càng lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng và quyến rũ.

Xung quanh mọi người khẽ bàn tán, vô cùng kích động, có lẽ không nhận ra thân phận của Trần Khả Như.

Lê Hoàng Việt biết rõ những người ăn mặc gọn gàng này đều là sói đói trong xương, thấy phụ nữ sẽ có những suy nghĩ đen tối và dơ bẩn.

Anh chính là cho quan phóng hỏa nhưng không cho dân chúng thắp đèn, không phải bản thân anh cũng rất muốn làm Trần Khả Như sao.

Trần Khả Như vốn không phải là người thoải mái, cũng không phải chưa trải qua trường hợp như vậy, Trần Thế Phong từng mang theo cô và Trần Khả Hân tham dự nhiều lần, đúng rồi, giống như cô không thấy cả nhà Trần Thế Phong và Trần Khả Hân, chẳng lẽ bọn họ biết mình khiến người khác chán ghét cho nên không xuất hiện sao?
Nhưng cô biết Trần Khả Hân luôn muốn bám lấy Lê Hoàng Việt.

Trước kia Trần Khả Như không ghen ghét là vì cô không có cảm giác, nhưng không có nghĩ hiện tại cô cũng vậy.

Trần Khả Như cứng đờ đứng trên thảm đỏ rực rỡ, có vẻ giống như hạc giữa đàn gà.

Trước khi những người đàn ông khác như hổ như sói định bắt chuyện với cô thì Lê Hoàng Việt nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, rõ ràng chỉ mới không gặp cô hai ngày nhưng anh càng nhớ đến cô hơn.


“Đứng ngây người ở đó làm gì, cho rằng dáng người của mỉnh rất đẹp sao?”
Cô giật mình một cái, sau đó nhìn thấy Lê Hoàng Việt cao lớn đẹp trai đi tới, khiến đầu óc và đôi mắt của Trần Khả Như được lấp đầy.

Bộ tây trang được cắt may vừa người lộ ra thân hình cường tráng, khuôn mặt vẫn rõ ràng như trước, không biết vì sao lông mày có một chút u ám.

Nhưng vẫn rung động lòng người.

Ánh mắt Trần Khả Như trong suốt, không cam lòng yếu thế nói: “Dáng người tôi vốn rất đẹp mà, anh có ý kiến sao?”
Dáng vẻ cô không chịu yếu thế, môi đỏ hơi cong lên… Lê Hoàng Việt liếc qua đường cong của cô, mặc dù không hở hang, che những chỗ cần che, anh cảm thấy rất hài lòng, thấp giọng cười: “Không dám.”
Không ngờ anh lại không phản bác, giọng nói trầm thấp khiến Trần Khả Như đang kiêu ngạo không biết nên nói tiếp thế nào.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều thăm dò đột nhiên hiểu ra nhưng ai cũng chú ý đến bọn họ.

“Tay đâu.”
Cô chỉ thấy anh hơi cong cánh tay, lộ ra một khe hở không rõ ràng, giọng điệu chắc chắn không thể không làm.

Đây là?
Trần Khả Như liếc mắt một cái, các cô gái xung quanh đều khoác tay người đàn ông.

Cô ngoan ngoãn đưa tay qua, thoải mái khoác lên tay anh.

Mặc dù cô đi giày cao gót sáu bảy xăng ti mét nhưng khi Lê Hoàng Việt đi bên cạnh thì vẫn cao hơn cô nửa cái đầu… Người này đúng là có gen tốt, hoàn toàn khác với Lê Hoàng Long, chẳng lẽ là con giỏi hơn ba?
Lê Hoàng Việt cảm nhận được sự mềm mại nơi khuỷu tay, vẻ mặt đột nhiên hiện lên sự đắc ý.

Tất cả đàn ông ở đây đều có ánh mắt e ngại và vô cùng hâm mộ.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác kiêu ngạo.

Từ lúc nào Trần Khả Như trở thành niềm kiêu ngạo của anh vậy?
“Tổng giám đốc Lê, đây là…”
“Vợ của tôi, Trần Khả Như.”
“…”
Có mấy người vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xác nhận, Lê Hoàng Việt thoải mái thừa nhận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi