CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Lê Chí Cường sửng sốt một chút, lắc đầu một cái.

Lê Hoàng Việt thu hồi tầm mắt, trên gương mặt đẹp trai, ấn đường dường như có một tia tăm tối hiện ra.

Lê Chí Cường đại khái đã biết chuyện gì xảy ra lúc xế chiều ở trung tâm giải trí Cực Quang, lá gan Tống Quốc Minh quá lớn, một lần đã đắc tội em gái ruột và vợ.

Lúc trước Tổng giám đốc Lê để anh ta điều tra tư liệu của Tống Quốc Minh anh đã biết, tên cũ của Tống Quốc Minh vốn gọi là Tần Hoàng Phúc, là bạn học cấp ba của Trần Khả Như.

Thân phận nhạy cảm như vậy, dựa theo tích cách đa nghi của Tổng giám đốc Lê, làm sao có thể không tiếp tục truy cứu đây?
Nhưng Tống Quốc Minh cũng không phải một nhân vật tầm thường, nếu không, hôm nay đã không phải chỉ là bị thương nặng mà còn là tàn tận hoặc bại liệt.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Tổng giám đốc Lê không buông tha Tống Quốc Minh, Lê Chí Cường không rõ.

Nhưng ít nhất có một khoảng thời gian, Tống Quốc Minh không dám dễ dàng lộ mặt.

“Tổng giám đốc Lê, nếu không tôi gọi điện hỏi bà chủ một chút?”
Lê Chí Cường mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đề nghị.

Quả nhiên tuy rằng sắc mặt Lê Hoàng Việt kéo căng, nhưng không hề hé răng, vậy là chứng tỏ ngầm đồng ý.

Lê Chí Cường bắt đầu ấn dãy số ngay trước mặt Tổng giám đốc Lê, còn nói gì thì anh cũng đã cân nhắc đàng hoàng rồi, mọi chuyện đừng nhắc đến Tổng giám đốc Lê, vòng vo quanh co là được.

Một đầu khác điện thoại truyền đến giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tạm khóa, Sorry…”
Lê Chí Cường mở loa ngoài, bởi vậy Lê Hoàng Việt nghe rõ mồn một.

Cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, Lê Chí Cường trông mong chờ đợi Tổng giám đốc Lê, chỉ thấy đối phương im lặng một lát rồi nói: “Gọi điện thoại bàn.”
Điện thoại bàn vẫn không ai nhận.

Ánh mắt Lê Hoàng Việt càng sâu xa, khóe miệng gợi lên một vòng cung trầm tư: “Trần Khả Như, em rốt cuộc đang giở tính trẻ con gì với tôi, hay là trùng hợp?”
“Tổng giám đốc Lê, nếu không tôi đi hỏi bệnh viện một chút? Biết đâu cô Trần trực đêm cũng không chừng?”
“Không cần.”
Lê Hoàng Việt nhanh chóng ngăn cản, ánh mắt anh liếc qua nói: “Lần trước, không phải có một đồng nghiệp của cô ấy từng gọi sao, cậu lựa lời mà gọi cho cô ấy.”

Lê Hoàng Việt dùng một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nhìn chằm chằm anh ta một lúc, ung dung nói: “Lê Chí Cường, đáng đời cậu không có bạn gái, lẽ nào loại chuyện thấy sang bắt quàng làm họ này, còn muốn tôi đến dạy câu sao?”
“…”
Lê Chí Cường thầm nghĩ, Tổng giám đốc Lê anh là Boss lớn lấp lánh ánh vàng, trẻ tuổi đẹp trai phong lưu giàu có, con gái vốn không cần chọn lựa, người trước ngã xuống, người sau tiến lên dính sát, nếu như nói đến bản lĩnh thật sự, những người phụ nữ kia, sớm đã bị tính tình thất thường của anh dọa cho chạy hết.

Tôi đó là bởi vì công việc quá bận, cả ngày giúp anh xử lý mấy việc hỗn loạn tạp nham, vốn không có thời gian hẹn hò.

“Quên đi, chuyện này không vội, không phải cậu có một người thân cũng làm việc ở bệnh viện sao, hỏi một chút xem, nhớ kỹ, đừng nhắc tới tôi, cứ nói là chính cậu muốn hỏi.”
Lê Hoàng Việt cố ý nhấn mạnh hai câu cuối cùng, lập tức mệt mỏi vung tay, ra hiệu bảo Lê Chí Cường ra ngoài.

Lê Chí Cường buồn bực, gần đây trạng thái của Tổng giám đốc Lê sao giống như trở lại giai đoạn khó chịu lúc trước vậy.

Chuyến bay của Trần Khả Như thành phố Hải Phòng, đã gần bảy giờ.

Trời càng lúc càng tối.

Sân bay bên kia có người chuyên môn phụ trách đến đợi xe đón máy bay.

Sau đó đăng ký vào một khách sạn ba sao tiêu chuẩn kép, tiếp đãi cũng xem như không tệ.

Ngoại trừ Võ Anh Thư oán giận vài câu ở ngoài, tất cả đều thuận lợi, nói cái gì Võ Anh Thư cũng không chịu ở chung một phòng với Trần Khả Như, tự mình bỏ tiền đặt một phòng.

Nói thật, rất hợp với ý của Trần Khả Như, hai người bọn họ nhìn nhau không ưa, nói chuyện đã không hợp nhau hơn một nửa.

Cô vui vẻ tự tại.

Khí áp trên phi cơ có hơi ngột ngạt, hơn nữa ăn không quen món ăn trên máy bay, Trần Khả Như hơi khó chịu vì say máy bay, dính giường đã ngủ.

Trước khi sắp ngủ, liếc nhìn màn hình trống trơn trên điện thoại, lặng lẽ mà thở dài.

Hôm sau.

Thời tiết âm u.


Cách ngày khai mạc của trung tâm giải trí Cực Quang càng ngày càng gần, người người trong công ty tăng ca làm việc, cố gắng chuẩn bị công tác cuối cùng, cuộc họp càng kéo dài.

Cho dù là Lê Hoàng Việt, loại cường độ công việc này cũng mệt mỏi biết bao nhiêu.

Trên hành lang, Lê Hoàng Việt nhanh chóng tiến lên, Lê Chí Cường nhanh chân đuổi theo, giao một cặp tài liệu qua: “Tổng giám đốc Lê, phần tài liệu này cần ký tên.”
Ánh mắt nhanh nhạy của Lê Hoàng Việt liếc qua, vừa xem đã hiểu ngay, xoạt xoạt xoạt viết như rồng bay phượng múa ở chỗ ký tên.

Đúng lúc này, trong đầu anh vậy mà nhớ tới kiểu chữ của Bác sĩ Trần, hành thư ngay ngắn, viết nguệch ngoạc với phong cách mạnh mẽ và khí khái.

Giống như người.

Sắc mặt Lê Chí Cường chăm chú rồi chần chừ nói: “Tổng giám đốc Lê, hôm qua anh bảo tôi hỏi, không, là chuyện chính tôi hỏi, hôm nay người thân của tôi trở về, bà chủ hình như bị bệnh viện của các cô ấy phái đi tham gia giao lưu thảo luận về y học gì đó, trưa hôm qua đã xuất phát, đại khái cần thời gian đến hai, ba ngày.”
Lê Hoàng Việt cau mày nói: “Nơi cần đến là ở đâu?”
Lê Chí Cường tin chắc nói: “Thành phố Hải Phòng.”
Thành phố Hải Phòng?
Ánh mắt Lê Hoàng Việt nhanh chóng lóe lên tia lạnh lẽo, nếu như anh nhớ không nhầm, hình như Phan Huỳnh Đông cũng ở thành phố Hải Phòng.

Thời gian hai, ba ngày? Hội thảo cần lâu như vậy sao?
Khóe môi mỏng một bên của Lê Hoàng Việt nổi lên một độ cong lạnh lẽo, ánh mắt sáng như sao nham hiểm hỏi: “Lê Chí Cường, cậu kiểm tra hai ngày hôm nay cho tôi, xem xem có thể dời lịch trình nào hay không?”
Lê Chí Cường đương nhiên là chỉ nghe được bề ngoài đã nắm bắt được trọng tâm, Tổng giám đốc Lê rõ ràng không yên tâm với bà chủ, đặc biệt cảm nhận được sự uy hiếp của tình địch ở thành phố Hải Phòng.

Anh tìm lại nhật ký trong điện thoại, nhíu mày, tiếc nuối nói: “Tổng giám đốc Lê, hai ngày hôm nay, có rất nhiều cuộc họp quan trọng… Hơn nữa bây giờ là thời kì mấu chốt nhất, vì thế…”
Ý anh là… Tổng giám đốc Lê, anh rất bận, lúc trước quay phim cho người phát ngôn đã kéo dài hai ngày.

Lê Hoàng Việt khẽ nói, không cho phản bác: “Mặc kệ cậu dùng cách gì, nói chung trước chiều nay sắp xếp tất cả công việc cho tôi rồi đặt xong vé máy bay.”
Tốc độ nói của anh cực nhanh, anh nói xong chỉ để lại bóng lưng tàn khốc cho Lê Chí Cường.

Lê Chí Cường có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, Tổng giám đốc Lê, ngay đây không phải đang làm khó người khác sao.

Thành phố Hải Phòng.


Trong phòng họp của bệnh viện nào đó.

Hội thảo học tập chẳng qua chỉ là những lý luận suông, người nói thì dõng dạc hùng hồn, người ở dưới nghe thì buồn ngủ.

Sau khi một ngày học tập dài lê thê kết thúc, toàn thân đều mơ mơ màng màng.

“Bác sĩ Trần, bọn tôi đã bàn ăn cá nướng, cô muốn đi cùng không?” Bác sĩ Triệu nhiệt tình nói.

Dù sao thân phận hai tầng của Bác sĩ Trần ở đó, cho dù làm người cao ngạo lạnh lùng một chút, cũng không ngăn cản được sự yêu thích và kính trọng của đồng nghiệp nam.

Võ Anh Thư cau mày, vô cùng sốt ruột nhìn cô, nhìn vẻ mặt không được ưa nhìn của Trần Khả Như, cô buồn nôn, nhưng cô không thể giải thích rõ ràng nên đành kìm nén tức giận trong lòng.

“Được.”
Trần Khả Như không từ chối, cô không muốn khiến mình có vẻ riêng biệt không hợp.

Lúc bốn người đi tới cửa, một bác sĩ đẹp trai tuổi còn trẻ đuổi tới, có hơi ngại ngùng hỏi, có được mời cô ăn cơm hay không?
Trần Khả Như rất thẳng thắng dứt khoát từ chối anh ta.

Xem ra tin tức thành phố An Khách chưa có hoàn toàn phổ biến với thành phố Hải Phòng.

VõAnh Thư ngay lập tức đã nhận ra người đàn ông này chính là con trai của viện trưởng bệnh viện số hai thành phố Hải Phòng, tương lai đầy triển vọng, trước khi đến cô đã luyện tập rất nhiều.

Vốn định quyến rũ một phen, vậy mà người ta cứ coi trọng Trần Khả Như có gia đình này.

Cô quái gở hừng lạnh một tiếng: “Trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Không ngờ nói một câu, ánh mắt của mọi người đều có chút kinh ngạc, xung quanh ồn ào bỗng yên tĩnh lại.

Trần Khả Như không thích thêm rắc rối, cũng không có nghĩa có sức có thể nhẫn nhịn cô ta nữa, nếu không, một số người còn thật sự cho rằng có thể làm mưa làm gió trên đầu cô.

Cô không chút khách khí nói: “Bác sĩ Võ, nếu cô có ý kiến gì với tôi, có thể nói rõ, tôi ghét nhất chính là kẻ ty tiện bỉ ổi thích bên cạnh chê cười nhưng lại rụt rè sợ hãi.”
“Trần Khả Như, cô đừng khinh người quá đáng, tự cho mình có chỗ dựa thì ngon.”
Võ Anh Thư chính là nhìn trúng thành phố Hải Phòng này chứ không phải An Khánh, nếu không cô ta nào dám quang minh chính đại đối nghịch.

Quan trọng, cô ta cảm thấy làm lớn chuyện thì mới bất lợi với Trần Khả Như, còn đối với cô ta thì có lợi.

Vẻ mặt Trần Khả Như trở nên nghiêm túc, Võ Anh Thư này, công khai gây sự.

Bản thân luôn làm theo khuôn phép cũ, khi nào cô dựa vào thân phận vợ của Lê Hoàng Việt mà ỷ thế hiếp người chứ?

Nếu đối phương muốn nói như vậy, vậy cô đành ỷ thế hiếp người một lần.

Cô bỗng híp mắt, khẽ nói: “Võ Anh Thư, vốn chúng ta có thể nước sông không phạm nước giếng, chẳng qua bây giờ cô thật sự xúc phạm tôi.

Tôi nghe nói cô đến từ Bình Huyền, thật sự nhiều năm chưa về nhỉ, nếu không tôi nói với lãnh đạo một cái, chuyển cô tới Bình Huyền nhé?”
“Cô… Cô…” Võ Anh Thư tức giận đến đỏ cả mặt, nữa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.

Trần Khả Như vẫn luôn bình tĩnh từ đầu tới cuối, lễ độ, gương mặt xinh đẹp như thần thánh không thể xâm phạm.

Ngược lại Võ Anh Thư đầy mặt chanh chua, tức đến nổ phổi, vô cùng giống một con hề.

So sánh với nhau, người trước thở mạnh, thong dong, ánh mắt sáng trong và điềm tĩnh.

Bác sĩ Triệu cùng một đồng nghiệp nam khác vội vàng khuyên nhủ: “Bác sĩ Võ, cô bớt tranh cãi một tí đi, nói xin lỗi với Bác sĩ Trần… Vốn là cô sai rồi.”
“Nếu không muốn, vậy đừng nên tới chọc tôi.”
Mâu thuẫn giữa Trần Khả Như và Võ Anh Thư không có đến muốn một mất một còn, cho nên cô tính cho đối phương một bài học là được.

Võ Anh Thư cắn chặt bờ môi, cúi thấp đầu xuống dưới, trong lông mi giả thật dài, oán hận dưới đáy mắt giống như trúng độc, toàn thân kịch liệt run rẩy.

Cô ta đương nhiên không cam lòng, nhưng nếu như tiếp tục cãi nhau, nói không chừng bệnh viện thật sự sẽ nghe lời Trần Khả Như, chuyển cô ta tới vùng sâu vùng xa, núi sâu đất hoang.

Thực sự tức muốn chết.

“Tôi không ăn cá nướng với mấy người đâu, tôi về nghỉ trước đây.”
Trần Khả Như để lại cho mọi người một bóng lưng thẳng tắp sắc nhọn.

Không ngờ lúc này một giọng nói như gió xuân phả vào mặt.

“Trần Khả Như, Bác sĩ Trần, đã lâu không gặp nhỉ?”
Trần Khả Như ban đầu có chút không vui ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy bộ dáng cao ráo của Phan Huỳnh Đông, ánh mắt hơi giật mình, liền lẩm bẩm nói: “Anh Phan?”
“Là tôi, còn tưởng rằng chưa tới một tháng, cô đã quên tôi rồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nương theo anh ta tới gần, Trần Khả Như rốt cuộc cũng nhìn rõ Phan Huỳnh Đông, nét mặt anh ta là loại cảm giác dịu dàng hòa nhã kia, không thể nói đẹp trai nhưng rất thoải mái, nhìn qua có tri thức và khá tu dưỡng.

Giống như lúc trước, không hề thay đổi.

“Không có, anh Phan, anh thế nào…” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trần Khả Như xém chút thì gõ đầu mình, cô mới ra rằng Phan Huỳnh Đông thật sự đang ở thành phố Hải Phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi