CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



"Lê Hoàng Việt, có chuyện gì về rồi hẵng nói."
Cô bế đứa trẻ lên, để Phan Xuân Mai bám vào bờ vai gầy của mình, xoa lưng rồi thì thầm an ủi: "Đừng sợ."
Khoảnh khắc đối diện Lê Hoàng Việt, vẻ không chịu khuất phục đan xen sự ngấm ngầm chịu đựng ánh lên trong đôi mắt cô, nó thậm chí gần như là một lời khẩn cầu khổ tâm.

Cô biết Phan Xuân Mai sợ điều gì, cô càng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng và sự trong sáng của đứa trẻ.

Nhưng mọi hành động và lời nói của Lê Hoàng Việt lại đang phát triển theo hướng mà cô sợ nhất.

"Về nhà nói để làm gì, Trần Khả Như, em được chiều quá nên giờ nghĩ muốn làm gì cũng được có phải không? Được lắm, em được lắm…!”
Lông mày Lê Hoàng Việt nhếch lên như đang ca ngợi, nhưng trong ánh mắt anh ta lại không hiện lên bất cứ nụ cười nào.

Tình huống trớ trêu thay.

Phan Huỳnh Đông đột nhiên xen vào giữa hai người họ, nói: "Hoàng Việt, Khả Như chỉ là giúp đỡ tôi, chuyện này tôi sẽ từ từ giải thích với anh."
Điều mà Phan Huỳnh Đông lo lắng lúc này không phải là mất thể diện, mà là cảm xúc của Xuân Mai và Trần Khả Như, anh ta không hề muốn vì chuyện mình mà hai người họ phải chịu bất cứ tổn hại nào.

Nhưng anh ta đã lầm, sự xuất hiện của anh ta càng làm tăng thêm sự tức giận đang sục sôi trong đầu của Lê Hoàng Việt.

“Giải thích?” Lê Hoàng Việt nực cười hỏi, anh thô lỗ đẩy Phan Huỳnh Đông.

Bởi vì tất cả những hình ảnh mà anh ta thấy là ba người họ như là một gia đình, cộng thêm sự hiểu nhầm và xuyên tạc lung tung của những người xung quanh, dường như đã biến anh ta trở thành một kẻ phản bội xấu xa
Sắc mắt của Lê Hoàng Việt tối sầm lại, đôi mắt anh ta long lanh những giọt lệ như những tảng nhũ băng lớn.

Anh ta như tự đâm vào tim mình, nói: "Anh và con gái của anh luôn tìm lý do cho cô ta, ai nhìn vào cũng rõ cả, cần giải thích làm gì? Anh tin được lời đảm bảo của anh không?”
Lông mày Phan Huỳnh Đông cau lại, miệng nói ra những lời phản bác chẳng có tí trọng lượng nào, “ Hoàng Việt, tôi hy vọng anh lý trí chút, hơn nữa anh cũng nên tin tưởng cô ấy, cô ấy thật sự là một người phụ nữ rất tốt.”
“Cô ấy tốt hay không tốt thì trước sau gì cũng là vợ tôi, có liên quan gì đến anh?”
Đôi vai của Phan Huỳnh Đông bị đôi tay cố dùng hết sức lực của Lê Hoàng Việt đè nặng xuống nhưng Lê Hoàng Việt lại không hề cảm nhận được bất cứ sự chống cự nào của đối phương.

Tiếng thở nặng nề của hai người họ đan xen vào nhau,

Cùng diện những bộ vest và đôi giày da xuất sắc, cuộc đối đầu giữa hai người đàn ông khiến hầu hết mọi người nhìn qua đều dự đoán thành một vài trường hợp như tình tay ba, ngoại tình,…,mọi người nhốn nháo cả lên.

Lúc này, một vài giáo viên nhanh nhẹn đã mời tất cả học sinh và phụ huynh đến nhà ăn để dùng bữa, để ca ngợi chất lượng nuôi dưỡng của phụ huynh trường học quý tộc, hơn nữa là để giải tán đám đông hiếu kỳ ở sân trường.

Chủ tịch Phan Huỳnh Đông là người địa vị gì, trường học làm sao có thể đứng yên không quan tâm? Bên cạnh đó, người còn lại cũng có vẻ cũng không phải dạng vừa.

"Anh đủ rồi đấy, Lê Hoàng Việt!" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Không đợi Phan Huỳnh Đông thay đổi sắc thái, mở mồm nói thêm lần nữa, Trần Khả Như phẫn nộ hét lên.

Lúc nói, giọng của cô run rẩy nặng nề.

"Anh nói gì?"
Sự kinh ngạc trong đôi mắt Lê Hoàng Việt biến thành một biểu cảm hung ác nham hiểm như mưa giông bão tố sắp ập đến, “Trần Khả Như, em biết em đang nói chuyện với ai không? Rốt cuộc bây giờ ai mới là người đang có lỗi?”
Cô ấy chưa một lời mềm mại lấy lòng lại có thể có thái độ hung hăng như vậy?
"Lê Hoàng Việt, chuyện hôm nay chỉ đơn thuần là hiểu nhầm, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với lương tâm, giữa tôi và Phan Huỳnh Đông hoàn toàn trong sáng.

Nhưng còn anh, anh luôn miêng nói tôi là vợ anh, nhưng sao anh chưa từng tin tưởng tôi lấy một lần?”
Trần Khả Như ôm chặt lấy Xuân Mai, dùng mọi sức bình sinh để phản bác lại.

Nhìn thấy điều này, Phan Huỳnh Đông đón Phan Xuân Mai từ tay cô, không nói thêm lời nào, từ đôi mắt hiện lên sự không biết phải làm sao.

“Ba.”
Xuân Mai dựa vào Phan Huỳnh Đông, lén lút nhìn sang Trần Khả Như, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng và sợ hãi không biết đến từ đâu.

Rõ ràng là cô còn quá nhỏ, cô không thể hình dung được, mối quan hệ giữa ông chú dễn nhìn này và Trần Khả Như rốt cuộc là có mối quan hệ gì.

Bọn họ liệu có cãi nhau hay đánh nhau không?
Bộ dạng tức giận của ông chú họ Lê thực sự quá đáng sợ, ánh mắt của ông ta như muốn ăn thịt người khác vậy.

Tiếng nghiến răng của tổng giám đốc Lê vang lên cùng với hơi thở gần kề độc đoán lạnh lùng của anh ta, Trần Khả Như dường như không thể trốn chạy nữa rồi.


Dù sao cũng mắc tội rồi thì thêm một chút hoặc ít hơn một chút cũng chẳng sao.

Dù sao thì Lê Hoàng Việt chính là một người độc đoán chuyên quyền, sự hiện dịu của ngày hôm ấy chỉ là chút ảo giác say mê của cô thôi.

Như là mặt trăng trong vườn hoa.

Anh ta đe dọa: “Trần Khả Như đừng quên thân phận của mình, càng đừng thách thức giới hạn của tôi, bởi vì tôi biết bản thân sẽ có thể làm ra những việc gì.”
“Lê Hoàng Việt, tất cả những gì anh làm chả qua chỉ bởi vì anh vừa muốn kiểm soát vừa muốn hưởng lợi về bản thân mình.

Nếu như anh thực sự quan tâm tôi, lúc ở Aurora tại sao lợi dụng tôi? Lúc đó, sao anh rộng lượng vậy, khác biệt hoàn toàn với bây giờ, lẽ nào anh đã suy tính trước rồi ư, tôi và Tống Quốc Minh không hề phát sinh bất cứ chuyện gì?”
Trần Khả Như chút ra hết mọi sự phẫn nỗ mà cô đã kìm nén bấy lâu.

Cô lạnh lùng nhìn anh, vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ ngang bướng.

Nhưng trong đôi mắt trong veo ứ đọng một màn sương mờ mịt, cô đơn và buồn tủi.

Đáng buồn thay, Lê Hoàng Việt mãi mãi không thể hiểu nội tâm của cô.

"Em đang trách tôi? Hay cố ý chọc giận tôi?"
Khi nhắc đến Tống Quốc Minh, một màu đen kịt hiện lên trong mắt Lê Hoàng Việt, kiểu biểu cảm như bị nói trúng tim đen này làm sao có thể xuất hiện trên gương mặt của anh ta.

Bất kể khi nào và ở đâu, tất cả nhưng gì Lê Hoàng Việt nói và làm đều đúng, đều chính xác, không có bất kỳ ai có thể nghi ngờ.

“Lê Hoàng Việt, tôi nghĩ tôi không có gì để nói với anh.” Trần Khả Như chỉ cảm thấy trong mắt khinh thường, chính mình đã bị đánh bại.

Mặc dù anh ta chưa hề phủ định.

Tất cả những suy đoán trước đó đều là sự thật, Lê Hoàng Việt hoàn toàn không quan tâm đến cô, cô là quân cờ có thể bị thay thế và phế bỏ bất cứ lúc nào.


Vậy bây giờ tất cả những gì lộ ra đều là cái tôi và sự chiếm hữu của anh ta.

Một cánh tay to lớn chặn đứng cô ấy bước về phía trước.

Cô ấy một bước cũng khó đi.

Mặt anh ta giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng hoàn hảo, đôi môi mỏng của anh ta lạnh lùng nói, "Vậy Trần Khả Như, tất cả những sự ngang ngạnh của em bây giờ là có ý định ly hôn với tôi, sau đó bay đến với một người khác?”
Suy đoán ác ý, biến người tốt thành kẻ xấu.

Trần Khả Như nhắm mắt lại trong hai giây, sau đó lại mở ra, đột nhiên trên khóe miệng thoáng qua một nụ cười chua xót, “Lê Hoàng Việt, anh chưa bao giờ hiểu tôi."
Như một tiếng thở dài lạnh lùng và bất lực đã tồn tại trên sân từ rất lâu.

Giọng điệu hờ hững của cô chính là điều mà Lê Hoàng Việt ghét nhất, anh không hiểu thì lẽ nào tên Phan Huỳnh Đông kia hiểu? Hừm!
"Em không được phép đi đâu trước khi có sự đồng ý của tôi!"
Không ai biết lửa giận bốc lên từ đâu, Lê Hoàng Việt nâng cằm của cô, quay lưng lại, ôm lấy cô, khiến cô hoàn toàn như bị giam cầm trong vòng tay của anh ta.

Trần Khả Như đau đớn nhưng không hề kêu lên một tiếng, cắn chặt răng nín nhịn.

Phan Huỳnh Đông trở nên lo lắng, vội vàng tiến lên, "Hoàng Việt, anh quá kích động rồi đấy, anh sẽ làm cô ấy chết mất, bỏ cô ấy ra trước đã."
"Phan Huỳnh Đông, nếu như anh vẫn còn biết đạo lý vợ của bạn không được lừa, thì có thể đưa con gái của anh lập tức rời khỏi sân trường rồi đấy.

Đây là chuyện của riêng gia đình tôi, không cần anh nhiều chuyện!” Lời của Lê Hoàng Việt nói thật sự rất khó nghe.

Ẩn ý của anh ta là Phan Huỳnh Đông tiếp tục nói nhiều chính là muốn trở thành kẻ thù của anh ta.

"Đồ khốn! Chú bắt nạt chị Trần Khả Như! Tôi đánh chú! Đồ tồi! Chú mau buông chị ấy ra!”Không biết Xuân Mai từ lúc nào đã rời khỏi vòng tay Phan Huỳnh Đông, cơ thể nhỏ bé đứng trước Lê Hoàng Việt giống như sự đối đầu không cân sức của kiến và người khổng lồ.

"Đi chỗ khác!"
Lê Hoàng Việt bực mình mắng, hung dữ liếc cô một cái.

Anh ta nghe thấy giọng nói của cô bé này thì vô cùng ghét, đặc biệt là liên tục gọi Trần Khả Như là mẹ.

Thật sự, điều ấy như sự thách thức bên tai của Lê Hoàng Việt khiến anh ta thật sự chịu không nổi.


"Ba, sợ quá!"
Xuân Mai bị ánh mắt như muốn giết người của anh ta nhìn cô trừng trừng khiến cô sợ hãi khóc, chạy về phía Phan Huỳnh Đông với khuôn mặt tái mét.

Bởi vì quá gấp gáp, chân trái vấp phải chân phải, Phan Xuân Mai bị ngã nhào xuống đất, kêu khóc oa oa, vô cùng đáng thương.

“Xuân Mai đừng khóc.” Phan Huỳnh Đông thương xót ôm con gái mình vào lòng.

"Lê Hoàng Việt, tôi luôn cho rằng anh là người có lòng thông cảm và nhân đạo, không ngờ anh lại mất trí rồi, trong lúc tinh thần không ổn định quả thật là không hiểu chuyện!” Trần Khả Như không nhìn thấy chuyện gì chính xác đã xảy ra, cứ nghĩ rằng Lê Hoàng Việt đẩy Phan Xuân Mai.

Thấy anh ta đến đứa trẻ nhỏ cũng tính toán, khiến cô không giẩu nổi sự phẫn nộ.

Cái nhìn hận thù lại càng không che giấu được.

Lê Hoàng Việt nhìn chằm chằm cô, là có ý gì? Anh thậm chí đến một cọng tóc của Phan Xuân Mai cũng không hề động đến.

Lần đầu tiên, tổng giám đốc Lê đã trải nghiệm cảm giác bị hiểu nhầm là như thế nào, thật vô lý!
"Trần Khả Như, tôi không quan tâm đến việc tâm trạng em đang vui hay đang xấu, tôi có thể tha thứ cho chuyện của ngày hôm nay và để quá khứ trôi qua, nhưng…"
Không đợi những lời khoan dung của Lê Hoàng Việt kết thúc, Phan Huỳnh Đông đã hét lên một tiếng hoảng hốt.

"Phan Xuân Mai, mau tỉnh lại đi, con bị sao vậy? Đừng làm ba sợ!"
Hóa ra là Phan Xuân Mai đột ngột bị ngất.

Do thói quen nghề nghiệp, Trần Khả Như liền thoát khỏi sự giam giữ của Lê Hoàng Việt, đến bên Phan Xuân Mai, quỳ bên cạnh cô trên bãi cỏ.

Cô kiểm tra riêng nhịp thở, nhịp tim, nhãn cầu và các bộ phận khác của Phan Xuân Mai, cẩn thận và nhanh chóng xác nhận từng cái một, động tác điêu luyện của cô rất là chuyên nghiệp.

Trần Khả Như thở dài một hơi, cuối cùng rút ra kết luận là vì khóc quá dữ dội, cảm xúc quá kích động và quá sợ hãi mà bị ngất.

Chỉ cần nằm xuống và nghỉ ngơi một lúc là sẽ ổn.

Lê Hoàng Việt sắc mặt ảm đạm, không động cũng không rời đi.

Anh chưa bao giờ khó chịu như vậy, anh đang hoàng là tổng giám đốc Lê, hàng ngàn công việc đều đưa xuống tay, đến tìm cô gái này, nói nặng vài câu thì đã sao, tính cách của anh vốn dĩ luôn vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi