CHỒNG TÔI THẬT QUYẾN RŨ



Lần này, anh rõ ràng có thể nhận ra được cô đã xù lông rồi.

Cũng được, dù sao anh cũng không có thói quen biểu diễn live show cho những người không liên quan.

Còn về phần cô, tương lai vẫn còn dài.

Vợ của mình mà, chạm vào lúc nào chả được.

Lê Hoàng Việt vừa buông lỏng tay ra, Trần Khả Như liền cầm thẻ phòng lên rồi chạy, giống như là đang chạy khỏi phòng bệnh vậy.

Phải đàng hoàng, cô phải đàng hoàng lên!
Trần Khả Như lúc này giống như một thiếu nữ tuổi mười tám, ruột gan xoắn hết lại với nhau, đầu óc thì quay cuồng choáng váng, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Lê Hoàng Việt như vậy, tại sao cô lại ngày càng không thể buông tay được, thậm chí còn hãm sâu vào vucng bùn đó chứ…..

Toàn bộ quá trình cả đi cả về chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, nhưng lại bị Trần Khả Như trì hoãn tận một tiếng.

Cô cứ vừa đi vừa nghỉ, lúc thì suy nghĩ, lúc thì nhíu mày, lúc thì đôi môi lại nhếch lên cười toe toét…..

Cô nghĩ bản thân mình bị điên rồi.

Đi tới của bệnh viện, Trần Khả Như cảm thấy vẫn nên mang một chút đồ ăn cho Lê Hoàng Việt, dù sao cái cơ thể cao to kia vẫn còn đó, kể cả có sợ nôn thì anh cũng phải ăn một chút gì đó.

Cô xoay người, xếp hàng chờ trong một quán bán đồ ăn sáng lớn, đột nhiên, có một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Cô là con gái của Tô Mi?”
Đó là một người đàn ông, giọng điệu của người đó có vẻ hơi ngạc nhiên và ngập ngừng.

Tô Mi?
Trần Khả Như phảng phất giống như bị một tiếng sét đánh trúng, xoay người lại một cách cứng ngắc.


Đập vào mắt cô là một người đàn ông khoảng chừng ngoài năm mươi tuổi, đội một chiếc mũ ngư dân đầy bụi bẩn, mặt nhỏ người gầy, đôi môi thâm tím, dáng người thấp bé, đang nhìn chằm chằm về phía cô với ánh mắt nóng bỏng, có chút rụt rè sợ hãi, thoạt nhìn cũng không phải là người đàng hoàng gì.

Dựa theo kinh nghiệm phán đoán của một bác sĩ, người này nghiện thuốc lá rất nặng, tình trạng của thận và phổi có vẻ không được tốt cho lắm.

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông, ánh mắt sắc bén, giọng nói càng ngày càng lạnh: "Ông là ai?"
Cái tên Tô Mi này, từng giờ từng phút đều được cô ghi nhớ trong lòng, nhưng dường như nó đã bị lãng quên trong cát bụi rất nhiều năm rồi, nhưng giờ phút này nó lại khơi dậy trong lòng cô một lần nữa.

Dù cô có đang vô cùng kích động, thì cũng không thể hoàn toàn bộc lộ ra.

Lông mày đối phương nhíu lại, nhất là nếp nhăn trên trán rất sâu, giống như là đang vướng vào một hồi ký ức nào đó, lúc thì kinh ngạc, lúc thì suy tư, cứ ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, nhìn cô, trong đôi mắt đục ngầu toát lên một sự tính toán, ông ngập ngừng hỏi: "Ba cô có phải Trần Thế Phong không?"
"Hai câu hỏi ông hỏi tôi, đáp án hoàn toàn đúng, cho nên bây giờ tới phiên ông trả lời câu hỏi của tôi.

Ông là ai, ông biết mẹ tôi sao?"
Trần Khả Như từng bước ép sát, Trần Thế Phong nói với cô, là mẹ cô phản bội cuộc hôn nhân của bọn họ, bỏ đi với một người đàn ông khác, nhưng cô vẫn có chút nghi ngờ.

Người thân của nhà họ Trần đều nói năng thận trọng, chắc họ cũng không biết sự thật, dựa theo tính cách của Trần Thế Phong thì ông cũng sẽ không tiết lộ quá nhiều với bọn họ.

Cho nên, thông tin cô có được gần như là một con số không, mẹ cô giống như là chỉ xuất hiện thoáng qua như một cơn gió, cũng không hề có tin tức nào về người nhà, chỉ lưu lại duy nhất một mình bà.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Tất nhiên là tôi biết… Tôi cũng biết cả bà Trần vợ nhỏ của tên Trần Thế Phong khốn nạn kia, Phan Lệ Thu!” Ông nghiến răng nghiện lợi, trong mắt đầy sự thù hận.

“Vậy ông có biết trước khi Trần Thế Phong và mẹ tôi ly hôn, đã có quan hệ gì với Phan Lệ Thu sao?” Giọng Trần Khả Như trầm xuống, tiến sát lại, ý đồ đe dọa đối phương.

“Cái tên lòng tham không đáy Trần Thế Phong kia, đứng núi này trông núi nọ, năm đó chẳng qua là có cảm giác với Phan Lệ Thu kia, nhưng Tô Mi ___”
Nói được một nửa, người đàn ông trung niên đột nhiên im bặt dừng lại.

Trần Khả Như nhìn chằm chằm vào ông: “Ông là ai, vì sao chuyện gì ông cũng biết rõ như vậy?”
Người đàn ông nheo mắt lại, nhìn từng trên xuống dưới để dò xét, nhìn cách ăn mặc và phong thái không phú thì cũng quý này của cô, một đôi mắt tam giác bên trong đầy vẻ tính toán, ngẫm nghĩ hỏi: “Cô muốn nghe chuyện gì, Trần Thế Phong không phải là ba cô sao, quan hệ của cô với ông ta không tốt à?”
Trần Khả Như nghiêm mặt, tỏ vẻ giận dữ: “Nếu ông đã không có ý muốn nói, vậy thì xin lỗi, tôi còn có việc, không muốn lãng phí thời gian.”
Cô giả vờ vội vã muốn rời đi, người đàn ông liền vội vội vàng vàng chắn trước mặt cô, cười đùa hí hửng: “Cô bé, trên đời này không ai biết rõ chuyện đã xảy ra trong nhà họ Trần các người hơn tôi đâu.”

Không thể nghi ngờ gì nữa, ông ta là đang giả vờ đáng thương!
Chẳng qua cái hoàn cảnh nghèo rớt mùng tơi thảm hại này, đều đã lộ rõ ra từ trang phục cho đến ngôn từ cử chỉ.

Đáy mắt Trần Khả Như lóe lên một tia sáng, sau đó liền sở lên túi, đột nhiên nhíu mày, toàn bộ tiền mặt đã đem đi nộp tiền thuốc từ đêm qua, hiện tại trên người cô không còn một đồng nào nữa.

Cô nói nhỏ: “Như vậy đi, ông cho tôi số tài khoản, lát nữa tôi tới bệnh viện sẽ chuyển cho ông, hay là, ông đến bệnh viện với tôi đi?”
Người đàn ông hoảng sợ nhìn xung quanh, ấn vành mũ xuống, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Cô bé, tôi không có nhiều thời gian với cô như vậy, nếu có thẻ trên người, cô có thể đến ngân hàng rút tiền, trước tiên đưa tôi sáu mươi triệu đã.”
“Sáu mươi triệu đồng?’ Ông ta đúng là miệng rộng mà, chỉ một chút đã lộ rõ bản tính tham lam rồi.

Người đàn ông này với cháu trai Dương Thành Trung của Phan Lệ Thu đúng là cùng một ruột, không khác gì mấy bọn lưu manh.

Mặc dù trong lòng Trần Khả Như rất muốn tìm hiểu về chuyện của mẹ mình, nhưng tuyệt đối cô cũng không thể mặc cho người ta lợi dụng mình như vậy.

“Ông không thể chỉ nói mà không làm được, sau khi tôi trả tiền, trong tay ông lại không có bất kỳ tin tức có giá trị nào thì sao?”
Đáy mắt người đàn ông hiện lên mấy phần bực bội, sắc mặt lạnh lùng; “Cô bé, thấy cô cũng không quá chân thành, vậy thì vụ mua bán này cứ quên đi, coi như tôi chưa từng gặp cô.”
Ông ta siết chặt cổ áo, đút tay vào túi áo khoác màu đen, cơ thể còng xuống, bộ dạng như đang vội vàng chìm trong dòng người qua lại.

Trần Khả Như đứng im tại chỗ ngẫm nghĩ vài giây, lòng bàn chân nóng rực khiến cô có chút bất an.

Cô bây giờ đầy mâu thuẫn và phức tạp, mắt nhìn bóng dáng người đàn ông đang ngày càng xa, cô cùng kiên quyết… Từ khi ông ta xuất hiện, cô đã biết rằng, trong cái tình huống này, cô là người bị động.

Mặc cho cô cố gắng đảo ngược tình thế như thế nào đi nữa, thì nó vẫn thất bại.

“Khoan đã.”
Cô hét lên.

người kia giống như sớm đã đoán trước, quay người, ung dung chậm rãi đi tới.

“Tôi cho ông ba mươi triệu trước.”

“Được.”
Sau đó, khi Trần Khả Như đã biết được thân phận của người đàn ông này, cô mới bừng tỉnh nhận ra, vì sao ông ta lại không chịu tới bệnh viện với cô, bộ dáng che kín mít.

Không biết có phải người này có con mắt tinh tường hay không, vừa rồi trong túi cô có một cái thẻ ngân hàng, có thể rút tiền ở bất kì cây ATM nào.

Hai người tới một nhà hàng gần nhất, người đàn ông đứng từ đằng xa, ra hiệu cho cô đi qua rút tiền.

Trong lòng Trần Khả Như nghi ngờ, tốc độ rút tiền cũng rất nhanh, cho dù không phải cùng một ngân hàng thì ngoại trừ phí rút tiền ra thì mọi thủ tục đều giống nhau.

Khi cô bước ra ngoài với một xấp tờ tiền đỏ, ánh mắt người đó lộ ra sự tham lam, trong mắt gần như là phát sáng.

Trần Khả Như nhét vào trong túi đeo vai: “Dù sao tiền cũng đã rút ra rồi, bây giờ ông nói đi.

Tôi chắc chắn sẽ không quỵt nợ ông đâu, chỉ cần những chuyện ông nói đều là thật, đồng thời cũng có giá trị, tôi lập tức sẽ đưa thêm ba mươi triệu nữa cho ông.” Trần Khả Như cảm thấy bản thân cô lúc này rất mâu thuẫn, cô sợ rằng sự thật nhỡ đâu sẽ giống như lời của Trần Thế Phong, nhưng cô cũng rất cẩn thận mong đợi.

Chắc chắn một điều cô không phải là người dễ dàng bộc lộ vui giận trên mặt.

Đối phương ngẫm nghĩ một chút liền đồng ý.

Ai ngờ, câu nói ông ta mở miệng hỏi đầu tiên lại là: “Nếu cô đã là con gái của Tô Mi.

Vậy chắc cô cũng đã nghe bà ấy nhắc đến cái tên Trương Phước Thành đúng không?”
Trương Phước Thành?
cổ họng Trần Khả Như lập tức bị nghẹn lại, Trần Thế Phong luôn căm hận mỗi khi nhắc đến cái tên Trương Phước Thành, bây giờ người này cũng lại nhắc đến ông ta…..

Cô quá tập trung suy nghĩ, đến mức không hề phát hiện ra, vẻ mặt người đàn ông đột nhiên trở nên lo lắng, tốc độ nói chuyện cũng bắt đầu nhanh: “Tôi thay đổi quyết định rồi, cô mau đưa tiền cho tôi, nếu không một chữ tôi cũng không nói.”
“Ông___”
Trần Khả Như nghẹn họng nhìn, người này quả nhiên không biết xấu hổ! Nhưng điều khiến cô sốc nhất là, đối phương đột nhiên lại tới gần, hai mắt đỏ hoe nhìn xuống, giống như một tên cướp định giật túi của cô.

“Ông đang làm gì đấy?”
“Tôi cần tiền, lập tức đưa cho tôi.”
Trạng thái tinh thần của ông ta có chút không đúng, Trần Khả Như nghi hoặc không hiểu nổi, rõ ràng trước đó còn rất tốt, sao đột nhiên lại thất thường như vậy.

Nếu đã không có được thông tin nào có ích, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng nhượng bộ.


Mặc dù nhìn qua có vẻ gầy yếu, nhưng đàn ông vẫn là đàn ông, sức lực không thể khinh thường được, cổ tay Trần Khả Như bị kéo tới mức cứng đờ.

Đột nhiên, đối phương buông tay, khiến cho Trần Khả Như không kịp đề phòng.

Thình lình, trọng tâm của cô không vững, cơ thể mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Cô thấy người đàn ông kia chạy thục mạng, từ chỗ cô, xuất hiện hai bóng người nhanh như gió liền chạy đuổi theo.

“Vương Kỳ, dừng lại, mày có chạy cũng không thoát đâu!”
Vương Kỳ? Hóa ra tên ông ta là Vương Kỳ.

Không đợi cho Trần Khả Như hiểu rõ được đang có chuyện gì xảy ra, một người đàn ông mặc thường phục, giống như một sát tinh đứng trước mặt, chặn đường cô.

“Đồng chí, mau đem chứng minh thư ra?”
“Gì cơ?”
Trần Khả Như có chút sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ người đàn ông này là cảnh sát mặc thường phục? Không đúng, trên con đường lớn này lại ngẫu nhiên chạy tới đây, có bao nhiêu đáng tin chứ.

Ngay khi động tác tay của cô còn đang lưỡng lự, xấp tiền màu đỏ phồng lên trong túi kia bởi vì trận lôi kéo vừa rồi, giống như là muốn rơi ra ngoài...!
Trong nháy mắt, một ánh mắt sắc bén xẹt qua, sau đó, giữa hai cổ tay cô, liền có một cái còng tay bằng bạc lạnh lẽo.

Trần Khả Như giật mình: “Anh là cảnh sát phải không, sao lại còng tay tôi?”
Đối phương nhanh chóng lấy ra thẻ cảnh sát ra, lạnh lùng nói: “Thưa cô, hiện tại cảnh sát nghi ngờ cô có liên quan tới một vụ buôn bán ma túy ở thành phố Hải Phòng, mong cô về cục cảnh sát với chúng tôi để hỗ trợ điều tra.

“Buôn bán ma túy?”
Cả người Trần Khả Như đều cảm thấy không ổn, ánh mắt ngưng trệ, nghiêm mặt nói: “Đồng chí cảnh sát, có phải anh tính sai rồi không, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, sao có thể làm ra chuyện như này được?”
Cảnh sát rất nhanh liền giật lấy cái túi đeo vai của cô, đung đưa trước mặt lạnh lùng nói: “Vừa rồi cô làm gì với Vương Kỳ, có phải đang giao dịch với ông ta sao, số tiền này sẽ là chứng cứ của cô sau này.”
Trần Khả Như tiếp tục giải thích: “Đồng chí cảnh sát, anh hiểu lầm rồi, tôi với người kia…”
“Có điều gì muốn nói thì về cục nói, nếu cô thật sự vô tội, cảnh sát nhất định sẻ trả lại công đạo cho cô.”
Trần Khả Như bất đắc dĩ nói: “Vậy anh có thể cho tôi gọi một cuộc điện thoại đã được không?”
Cô đã ra ngoài lâu như vậy rồi, cho dù bây giờ có lập tức tới đồn cảnh sát, Lê Hoàng Việt nhất định sẽ sốt ruột chờ đợi, với tính tình của anh...!
Đặc biệt trong lúc mấu chốt như này.

Người mặc thường phục kiên quyết từ chối: “Không được, vẫn là câu nói đó, trở về cục với tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi