CHỒNG TRƯỚC CÓ ĐỘC: HỢP ĐỒNG HÀNG TỶ ĐOẠT CON

Editor: Quỳnh Nguyễn

Có lẽ là vì bộ dáng cô so với cô ta xinh đẹp. Hoặc là vì chồng của cô cũng là Lãnh Vân Đình thái độ khác biệt bảo vệ vợ, năm đó ông ngoại Lạc Thanh Tuyết đối với cô không tốt, anh trực tiếp chạy tới đại náo sinh nhật ông ngoại người ta, đem một nhà ông ngoại cô nhiệt náo đến nay không mặt mũi thấy người.

Nói như thế nào, người có đôi khi rất kỳ quái. Nếu gặp được một cái gia hỏa cùng chính mình không sai biệt lắm, hoặc là đẳng cấp so với chính mình hơi chút thấp, có lẽ sẽ kí.ch thích cô cùng người khác ganh đua so sánh.

Nhưng là nếu gặp được một cái so với chính mình vô luận từ phương diện nào đều đã cao nhất xuất hiện, có lẽ cô liền sẽ tâm tồn kính sợ mà không đi tranh đoạt cái thắng thua này.

Ít nhất Triệu Hiểu Huyên biết rõ rành rành, người Lãnh Vân Lâm trải qua năm năm đều đã không quên được chính là chị dâu anh, cô ta cũng sẽ không cảm thấy được Lạc Thanh Tuyết không tốt.


Cho nên, lúc người một nhà trước mặt cực kỳ đột ngột xuất hiện, thấy được Lãnh Vân Lâm cố gắng khắc chế chính mình không nhìn tới cô, Triệu Hiểu Huyên lại kỳ dị một câu không nói.

Bên trong cực kỳ an tĩnh.

Không ai nói chuyện, liền ngay cả Vũ Trạch Hiểu rất nhiều miệng cũng không nói chuyện, trong miệng anh ta nhồi vào đồ ăn. Gia hỏa không ăn cơm máy bay vẫn đói bụng, không chỉ một nhà bọn họ.

Nhưng mà.

Tràng diện rốt cục bị một cái thanh âm nho nhỏ phá.


"Dì, dì, Tiểu Bảo muốn ăn bánh ngọt."

Là đồng học Lãnh Tiểu Bảo, vừa mới hỏi mẹ muốn bánh ngọt, Lạc Thanh Tuyết không để ý bé. Tiểu hài tử tâm địa đơn thuần, là có thể nhìn ra tới người nào tốt tiếp xúc ai không tốt tiếp xúc nhất. Bé nhìn quanh một vòng, nhìn đến vị trí Mộ Thanh Vũ cách bánh ngọt gần nhất. Lại thêm nữa quan hệ cô cùng chú có vẻ như cũng không tệ lắm. Hơn nữa lại bộ dáng vẻ mặt rất hòa thuận. Mắt vừa chuyển lập tức bắt đầu dùng tay nhỏ cầm lấy mép váy của cô hướng cô thỉnh cầu bánh ngọt.

Nhìn đến con trai cư nhiên chạy tới hỏi một cái dì xa lạ muốn bánh ngọt, Lạc Thanh Tuyết nhất thời có chút xấu hổ. Cô cũng là tâm tinh tế, quét mắt một vòng có thể nhìn ra tới quan hệ cô gái này cùng Lãnh Vân Lâm cực kỳ thân mật!

Sự việc là như này, nam nữ lên giường, cho dù cố ý biểu hiện rất lạnh lùng nhưng là liên hệ giữa bọn họ nói không rõ, chỉ cần là người quanh năm trà trộn ở tại vòng tròn này vẫn lại là có thể nhìn ra manh mối. Cô nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vũ, mặc dù vừa mới cô ấy mắng Triệu Hiểu Huyên mà nói, cô nghe thấy được. Nhưng mà kỳ quái là cô cũng không cảm thấy đây là một cái cô gái xảo quyệt, tính tình thật không tốt. Hỏi cô vì cái gì cảm giác như vậy? Cô cũng nói không rõ ràng, có lẽ đây là trực giác phụ nữ?

Mộ Thanh Vũ cúi đầu, nhìn một cái tiểu tử bốn năm tuổi, dùng tay nhỏ mềm mại cầm lấy quần áo của cô. Lãnh Tiểu Bảo có chứng bạch tạng, màu tóc là vàng óng, làn da trắng, màu mắt nhạt nhẽo giống như bầu trời rộng rãi. Nguyên nhân vì vậy, năm đó Lãnh Vân Đình còn tưởng rằng Tiểu Bảo không phải con trai của anh, náo loạn không ít chuyện.

Nhưng mà, không biết vì cái gì nhìn Tiểu Bảo mắt to đáng yêu, cô bỗng nhiên nhớ tới Ân Ân. Ân Ân cùng bé so với có lẽ chỉ nhỏ một chút, cũng là bạn nhỏ bốn năm tuổi. Nghĩ tới con trai, trong lòng cô nhất thời nhu tình nổi lên, lập tức bế Tiểu Bảo lên, ôn nhu hỏi nói: "Bạn nhỏ, con muốn ăn chút gì?"

Trái tim Ân Ân không tốt cho nên cô thường xuyên ôm, lúc này ôm lấy Tiểu Bảo tới cũng không thấy thật sự mệt. Tiểu Bảo nhướng mày lên, tại khu bánh ngọt nhìn một lúc lâu, hỏi một câu: "Phô mai Sầu riêng, có sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi