CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Lúc này Lục Kiến Nghi chỉ muốn ở một mình: “Cô có thể tìm Lục Kiều Sam.

”Nói xong, liền đẩy cửa phòng đi vào.

Hoa Hiền Phương nằm trên giường chùm chăn kín đầu, trông giống như đang ngủ.

Nhưng Lục Kiến Nghi biết, cô chưa ngủ.

Hoa Hiền Phương không thể ngủ được, cô vắt óc suy nghĩ, bây giờ cô phải làm gì đây?Nếu như có thể, cô muốn ngày mai lập tức rời khỏi đây, sau này không bao giờ bước chân vào ngôi nhà này nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp lại Lục Kiến Nghi nữa.

Anh thích sự thuần khiết nên ngại cô bẩn, nhưng thực ra, cô cũng vô cùng thuần khiết.

Trước khi kết hôn, cô cũng từng yêu đương, cũng kết giao với nhiều người bạn khác giới, có thể nói đó cũng là một loại lựa chọn.

Nhưng sau khi cô kết hôn, lại chính là sự phản bội.

Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy bộ mặt thật của Lục Kiến Nghi, hóa ra anh ta lại là một tên công tử ăn chơi trác táng quen thói phong lưu.

Mới quen Hoa Mộng Lan được vài ngày đã lên giường với cô ta, lại còn khiến cô ta mang bầu, đúng là một gã tùy tiện, đê tiện.

Nhưng nếu cô đi rồi thì Phi phải làm sao đây?Nghĩ đến đây, cảm giác bất lực và mâu thuẫn lại bủa vây lấy cô, siết chặt lấy cô.

Lục Kiến Nghi rất ghét Hoa Hiền Phương giả chết, anh từng ra lệnh, không cho phép cô giả chết, nhưng cô chưa bao giờ tuân theo mệnh lệnh này của anh.


Hôm nay anh không thèm để ý đến cô, một mình nằm lên giường.

Căn phòng lại im ắng như thường, cả buổi tối hai người đều không nói bất cứ câu nào.

Sự trầm mặc giống như mây đen giăng kín căn phòng, khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Nếu không phát điên vì trầm mặc thì sẽ chết trong trầm mặc, hôn nhân của Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi chính là vế thứ hai.

Thực ra hai người đều chưa ngủ, không hề buồn ngủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một đêm mà kéo dài như một thế kỷ.

Trời vừa sáng, Lục Kiến Nghi liền rời khỏi nhà, mãi đến khi chạng vạng mới trở về.

Hoa Mộng Lan lên kế hoạch đi nghe opera, liền bảo Lục Kiều Sam mua bốn vé, dĩ nhiên không có phần của Hoa Hiền Phương.

Đây chính là kế sách cô lập của cô ta, cô ta muôn Hoa Hiền Phương biết khó mà lui.

Nhà họ Lục và Lục Kiến Nghi đều không thuộc về Hoa Hiền Phương.

“Kiến Nghi, chị đã mua vé rồi, lát nữa cả nhà ta cùng đi nghe opera đi.

Mộng Lan nói để đứa trẻ nghe nhiều nhạc sẽ rất tốt cho sự phát triển của não bộ.

Em là bố đứa bé, nhất định cũng phải đi đó, không được vắng mặt đâu.

” Lục Kiều Sam ở bên cạnh ra sức cổ động, tích cức bồi đắp chuyện tình cảm cho hai người bọn họ.

Nhân lúc mọi thứ còn nóng hổi phải nhanh chóng đuổi Hoa Hiền Phương đi.

Lục Kiến Nghi không muốn đi, trong lòng anh đang vô cùng phiền não, không có tâm trạng để nghe nhạc.

Nhưng bà Lục cũng mong con trai mình có thể đi, vì vậy anh chỉ đành đồng ý.

“Hoa Hiền Phương đâu?” Lục Kiến Nghi lên tiếng hỏi.

“Em quan tâm đến cô ta làm gì? Cô ta chỉ là một con bé nhà quê lên phố, làm sao nghe hiểu được opera.

” Lục Kiều Sam nói đầy mỉa mai.

Hoa Mộng Lan lo sợ Lục Kiến Nghi sẽ đưa thêm cả Hoa Hiền Phương đi, phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của anh và cô ta, liền vội vàng nói: “Em gái em quả thực không thích nghe nhạc opera, mỗi lần nghe đều sẽ ngủ gật.

”Lục Kiến Nghi cảm thấy Hoa Hiền Phương không thích nghe lắm, nên cũng không nói gì nữa.

Thực ra Hoa Hiền Phương đang đứng ở góc khuất cầu thang, những lời bọn họ nói cô đều nghe rõ mồn một.

Sau khi bọn họ rời đi, căn nhà trở nên im ắng khác thường, chỉ còn mình Hoa Hiền Phương ở trong phòng khách, dường như trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

“Tôi thầm lặng rời đi giống như cách tôi thầm lặng bước đến, rồi tôi lại lặng lẽ buông tay, buông bỏ cuộc hôn nhân bi kịch này.


” Cô chậm rãi đọc lên bài thơ đã được cô cải biến lại, rồi bất ngờ bật cười một tiếng.

Người ta vẫn thường nói, trong chỉ cần hai người yêu thương nhau thì tuyệt đối sẽ không có chỗ đứng cho kẻ thứ ba, quả nhiên là như vậy.

Giờ đây, cô không cần làm gì nữa, nhưng có một điều duy nhất mà cô phải làm chính là tìm một luật sư để ly hôn.

Hoa Hiền Phương không muốn đơn phương ly hôn, cô không phải là người sai, Lục Kiến Nghi không có tư cách đuổi cô ra khỏi nhà.

Chỉ cần có thể tranh được một phần tài sản, cô mới có thể chi trả tiền chữa bệnh cho Phi.

Hoa Hiền Phương liền gọi video zalo với Hứa Nhã Thanh, đúng lúc anh ta cũng đang định tìm cô.

Chỉ trong vòng một đêm, chuyện Hoa Mộng Lan mang thai đã được truyền đi khắp giới thượng lưu.

Chính cô ta là người bảo Lục Kiều Sam đi tung tin này, bởi vì cô ta muốn tất cả mọi người biết cô ta đang đường đường chính chính trở về.

“Tôi không ngờ Lục Kiến Nghi lại nông cạn như thế.

” Hứa Nhã Thanh cười lạnh, giọng điệu vô cùng mỉa mai.

“Anh ta rất thích Hoa Mộng Lan, mỗi người đều có vị trí của họ, Hoa Mộng Lan mới là đồ ăn của anh ta, tôi nên rút lui thành toàn cho họ mới phải.

Anh có thể giúp tôi tìm một luật sư chuyên giải quyết các vụ ly hôn không? Tôi… tôi không muốn đơn phương ly hôn.

”Cô không biết liệu cô có làm khó anh ta không, nhưng ngoại trừ anh ta, không còn ai có thể giúp đỡ cô nữa.

Hứa Nhã Thanh có chút ngạc nhiên: “Cô muốn ly hôn thật sao?”Tiếng cười tràn ngập sự bi thương ở đầu dây bên kia vang lên: “Không phải tôi muốn ly hôn, là Lục Kiến Nghi quyết tâm ly hôn với tôi.

Hoa Mộng Lan mang thai rồi, anh ta chắc chắn sẽ đưa cô ta vào ở trong cái nhà này, chẳng lẽ anh ta sẽ để cho con của cô ta thành con riêng sao?”Hứa Nhã Thanh cũng không nói gì thêm, trầm ngâm một chút rồi lại thở dài: “Nếu như không thể cứu vãn được nữa, thì chỉ có thể mời luật sư thôi.

”Gia đình “hạnh phúc” sau khi xem xong opera trở về nhà đã là mười giờ tối.

Từ trên xe bước xuống, Hoa Mộng Lan đã nhìn thấy Hoa Hiền Phương đang đứng trên ban công.

Đáy mắt cô ta ánh lên một tia xảo quyệt, cô ta đột nhiên ôm lấy hai cánh tay, run rẩy nói: “Lạnh quá.

”Cô ta muốn Lục Kiến Nghi cởi áo khoác choàng lên người cô ta, cố ý để Hoa Hiền Phương nhìn thấy cảnh này.

Nhưng Lục Kiến Nghi lại vô cùng thờ ơ, anh không phải là người thương hoa tiếc ngọc, vì vậy nên không hề quan tâm đến cô ta.

Lục Kiều Sam ở bên cạnh huých tay anh một cái: “Mộng Lan lạnh kìa, mau cởi áo khoác của em ra đưa cho cô ấy đi, cô ấy đang mang thai đó, không thể bị cảm lạnh được.

”Lúc này Lục Kiến Nghi mới để ý đến cô ta, liền cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Hoa Mộng Lan.

“Cảm ơn anh.

” Hoa Mộng Lan nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, khóe mắt cô ta khẽ liếc nhìn lên người phụ nữ đang đứng bên ban công.

Tuy không nhìn rõ mặt cô nhưng chắc chắn là đang rất khó chịu.


Nếu biết thức thời thì mau chóng cuốn gói cút khỏi đây, đừng có ở đây làm chướng tai gai mắt kẻ khác.

Sắc mặt Hoa Hiền Phương trắng bệch như một tờ giấy.

Cô phảng phất cảm nhận được sự ấm áp từ trước đến nay chưa từng thấy toát ra từ người Lục Kiến Nghi, tất cả đều hướng về phía Hoa Mộng Lan.

Từ khi bước vào nhà họ Lục cho đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng như vậy của anh, trước đây anh chưa từng ấm áp như vậy, dù chỉ một chút.

Cô khẽ rời khỏi bản công, đi đến góc cầu thang nhìn trộm.

“Kiến Nghi, hôm nay em vui lắm, buổi diễn opera hôm nay cũng rất tuyệt vời.

” Hoa Mộng Lan nở một nụ cười xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

“Cô thích là được.

” Lục Kiến Nghi nhún vai.

Hoa Mộng Lan nắm lấy tay anh, đặt lên phần bụng phẳng lỳ như thường của mình: “Anh sờ con của chúng ta đi, em hy vọng mỗi ngày anh đều có thể vuốt ve con của chúng ta.

Tuy thằng bé còn nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ cảm nhận được tình yêu của bố.

” Cô ta cố ý nói lớn tiếng một chút để Hoa Hiền Phương nghe được.

Hoa Hiền Phương không muốn nghe, vô cùng chói tai, nó không giống như tạp âm bình thường mà là thứ âm thanh có thể giết chết người.

Khóe miệng Lục Kiến Nghi hơi nhếch lên: “Muộn rồi, đi ngủ sớm đi.

”“Vâng.

” Hoa Mộng Lan cởi áo khoác ngoài ra, trả lại Lục Kiến Nghi.

Anh tùy tiện cầm lấy rồi đưa cho người giúp việc.

Khi người giúp việc toan bước lên lầu, định đem chiếc áo mang vào tủ quần áo của anh thì Hoa Hiền Phương đi đến hỏi: “Đem vứt à?”“Không ạ, cậu chủ không bảo đem vứt.

” Người giúp việc lắc đầu, treo chiếc áo lên trên giá.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi