CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Đôi lông mày rậm của Lục Kiến Nghi nhăn lại: “Cô tốt nhất nên biết vị trí của mình ở đâu.”
Kiều An biết chắc chắn vị trí của mình ở đâu.

Cô ấy muốn làm người phụ nữ của anh và ở bên cạnh anh đến hết cuộc đời.


“Kiến Nghi, em yêu anh, em sẽ không tranh giành vị trí ban đầu với Hoa Hiền Phương, chỉ cần chúng ta có thể có nhà riêng và con cái của chính mình là được.”
“Hãy chăm sóc tốt cho con của cô và đừng có ảo tưởng.” Lục Kiến Nghi đóng Zalo của mình và không muốn để ý đến cô nữa.


Hoa Hiền Phương khẽ liếc anh một cái: “Ma vương Tu La, chúng ta phải dùng những lời nói xấu nói ra trước mặt, anh muốn có con riêng bên ngoài, thì phải từ bỏ quyền nuôi dưỡng Kiến Diệp và Kiến Dao.

Tôi sẽ đưa chúng nó ra khỏi Long Minh, cả đời này sẽ không quay lại đất nước này nữa “
Trên khuôn mặt điển trai của Lục Kiến Nghi hiện ra ba đường đen: “Em định ra nước ngoài với ai, ai cho phép em làm vậy?”
Cô nhìn anh đầy giận dữ: “Đó là việc của tôi, sau khi ly hôn, tôi được tự do.

Tôi có thể ở bên bất kỳ ai mà tôi muốn.”
Anh ta có vẻ phát cáu, bế cô lên, ném cô lên giường và muốn bắt nạt cô.


“Trừ khi tôi chết rồi, em mới có thể tự do.”
Cô xấu hổ giáng một cú đấm vào vai anh: “Tôi đã bỏ trốn một lần rồi.


Tôi có kinh nghiệm, không quan tâm đến việc bỏ trốn lần thứ hai.

Dù sao, tôi sẽ không bao giờ cần một tên cặn bã có con riêng với người khác.”
“Cô không phải đã nhìn qua con của Kiều An rồi sao? Có chút giống tôi sao?”
“Hầu hết các bé trai đều giống mẹ.” Cô nhăn mũi.


Lục Kiến Nghi búng trán của cô: “Có phải con của tôi không, cô không phải là người biết rõ ràng nhất sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên cắn một cái vào vai anh một cái, không quá mạnh nhưng cũng không nhẹ.


Không biết tại sao, giác quan thứ sáu nói với cô rằng, anh cũng có thể là một trong những nạn nhân.


Có thể Kiều An và Finn hợp lực với nhau, hoặc bị nghi ngờ ăn nòi giống của anh.


“Miễn cưỡng tin tưởng anh một lần, nếu anh phải sống phụ lòng tin tưởng cuả tôi lần nữa, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa.”
“Tôi nằm không cũng trúng đạn vậy em nên an ủi tôi.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô có chút bá đạo, hôm nay sẽ phải chiến đấu tám hiệp để an ủi trái tim “bị thương” của mình.


Bên kinh của thành phố Long Minh.


Trong một căn hộ dành cho người độc thân của bệnh viện, Hoa Phi vừa trở về từ ca trực đêm.


Bệnh viện đã chỉ định cho cậu một căn hộ dành cho người độc thân, nơi cậu sẽ ngủ trong ca đêm.


Sau khi tắm xong, Lâm Đại Dao đã cho cậu ta đã nấu một bát bún bò.


“Tranh thủ đang còn nóng anh ăn đi, tôi về trước.”
Hoa Phi nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi.


“Muộn lắm rồi, để tôi tiễn cô về.”
“Không cần, tôi là đai đen judo.

Đàn ông cũng không thể đánh bại tôi.” Cô cười nói.


Một tia chớp xẹt qua cửa sổ, cơn mưa lớn trút xuống kèm theo sấm sét.


Mưa mùa hạ là như thế này, muốn đến là đến, không báo trước.



“Ở đây của anh có ô không?” Cô hỏi.


Hoa Phi nhìn mưa ngoài cửa sổ: “Mưa lớn quá, cô sẽ không gọi được xe đâu, hay là … đừng quay về nữa.”
Khuôn mặt của Lâm Đại Dao hơi đỏ bừng, cô khẽ thốt lên một tiếng “ừm”.


Sau khi Hoa Phi ăn mì xong, Lâm Đại Dao đem bát đi rửa, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.


Cô không có quần áo để thay, lúc đi ra cô đã mặc áo của Hoa Phi.


Phụ nữ mặc áo sơ mi nam, luôn có một hương vị đặc biệt, rất gợi cảm.


Lâm Đại Dao dáng người rất chuẩn có lồi lõm đầy đủ, hai chân dài, vừa gầy vừa trắng.


Hoa Phi bất giác liếc nhìn, thân thể đột nhiên thắt lại.


“Đi ngủ sớm đi, cô ngủ trên giường, tôi ngủ trên ghế sô pha.”
Lâm Đại Dao biết rằng anh ta chỉ có một cái chăn bông ở đây, bởi vì anh sẽ chỉ đến khi anh làm nhiệm vụ và sẽ không chuẩn bị quá nhiều đồ.


“Anh ngủ trên sô pha, sẽ lạnh không có chăn bông.

Giường khá lớn, nếu không, tôi ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài.”
Hoa Phi gật đầu.


Giường tuy không nhỏ nhưng cũng không quá lớn chỉ 1 mét 2.


Khi hai người nằm cùng nhau, chắc chắn sẽ có những va chạm thân thể.


Đàn ông cô đơn và người phụ nữ độc thân sống trong cùng một phòng, đó giống như củi khô gặp lửa, rất dễ bốc cháy.


Tim của Lâm Đại Dao đập thình thịch và loạn xạ, giống như một con nai đang chạy loạn, cô nghi ngờ rằng mình sẽ bị nhồi máu cơ tim vào giây tới.



Dù cách nhau hơn mười cm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh đốt cháy da thịt khiến cô như muốn tan chảy.


Ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa, một tiếng sét đột nhiên nổ tung, khiến cô kinh ngạc, trong tiềm thức co rút lại bên cạnh anh.


Khoảnh khắc làn da va chạm, một luồng điện xuyên qua cả hai người cùng lúc, khiến họ khó thở hơn, da nóng hơn.


Hoa Phi nuốt nước bọt để làm ẩm cổ họng khô khốc: “Cô sợ sấm sét sao?” Giọng anh có chút khàn khàn, cổ họng dường như bị sóng nhiệt làm tổn thương.


Cô bĩu môi nói: “Lúc nhỏ tôi rất sợ, nhưng bây giờ không sợ nữa.

Vừa rồi chỉ là bị giật mình.”
“Yên tâm đi, có tôi ở đâu, sấm sẽ không thể đánh vào đây.” Anh nói đùa, giọng anh vọng vào tai cô, khiến từng tế bào trên người cô trở nên mềm mại và rõ ràng.


“Hôm nay mưa to thật.

Lúc tôi đến thì nghe y tá phường nói có một cô gái vừa trẹo chân phải nhập viện.

Chắc lại là fan girl của anh rồi.” Cô cười giọng nói có chút xấu hổ, cô đang muốn tìm một chủ đề nào đó nói chuyện.


Hoa Phi lộ ra vẻ giễu cợt: “Những người phụ nữ này đều là ăn no không có việc gì làm, thật sự nhàn rỗi.”
“Không còn cách nào, do bác sĩ Hoa quá đẹp trai như vậy.” Cô mỉm cười, quay sang bên cạnh nhìn anh.


Đường nét trên khuôn mặt anh tuấn, tuấn tú như một nghệ nhân thiên phú, làn da trắng mịn như trứng mới bóc, đôi mắt trong veo như sương mai, sống mũi cao xinh xắn và đôi môi chúm chím, khá là hoàn mỹ, giống như hoa anh đào, màu sắc nhẹ nhàng như nước, nụ cười, khiến người ta cảm giác được ánh mặt trời từ trong mây tỏa ra, từ trên đỉnh đầu xuống, rực rỡ tuyệt mỹ.


Hoa Phi cũng quay đầu nhìn cô, không biết từ lúc nào cúc áo trên cổ áo của cô đã bị nới ra.


Cơ thể của anh lại căng cứng, một luồng điện giống như lửa chạy dọc sống lưng khiến các đầu dây thần kinh của anh bốc cháy.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi