CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Lâm Đại Dao bất ngờ: “Hả? Không phải cô ta sinh sao.”
Không đợi Hoa Hiền Phương lên tiếng, Kiều An đã giành nói trước: “Là tôi sinh thì sao, không phải tôi sinh thì sao? Dù sao cũng là con của tôi, giống tôi như đúc.”
Lâm Đại Dao bĩu môi: “Tôi không nghi ngờ không phải con của cô, nhưng cô đừng bao giờ nhận bố của con mình lung tung, ảnh hưởng tới danh dự của anh rể tôi, không có một xu liên quan tới anh rể tôi.”
Kiều An tức giận liếc nhìn cô ấy một cái: “Việc này, trong lòng Lục Kiến Nghi biết rõ hơn cô, không cần cô lắm mồm.”
Lâm Đại Dao hừ nhẹ một tiếng: “Anh rể tôi biết rất rõ, Finn cũng đã thẳng thắn với anh ấy rồi, nhưng mà tôi thấy cô là muốn vàng thau lẫn lộn, hắt nước bẩn lên người anh rể tôi, chia rẽ mối quan hệ của anh ấy và chị tôi.”
Mộ Dung Cẩm Lý chậm rì rì uống ngụm trà, giọng nói hung ác nham hiểm truyền đến, mang theo mấy phần vui sướng khi người khác gặp họa: “Tôi cá một trăm triệu, đứa bé chính là con của Lục Kiến Nghi.

Nhiều năm như vậy, Kiều An là người phụ nữ duy nhất đi theo Lục Kiến Nghi, Lục Kiến Nghi toàn tâm toàn ý với cô ấy, nếu không phải khó trái di mệnh của ông cụ Lục, anh ấy sẽ không cưới người khác.

Ở trong lòng, anh ấy vô cùng áy náy với Kiều An, cho nên cùng cô ấy sinh hai đứa con trai, bồi thường cho cô ấy.”
Hoa Hiền Phương cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh như gió: “Cô Mộ Dung, cô không đi làm biên kịch là điều rất đáng tiếc.”
“Mợ chủ Lục, có phải tôi chọc trúng nỗi đau của cô hay không? Một người phụ nữ không được chồng mình yêu thương hẳn là rất đáng buồn đúng không, mỗi ngày đồng sàng dị mộng, còn phải giả vờ ngọt ngào hạnh phúc, sao cô không đi làm diễn viên đi.” Mộ Dung Cẩm Lý trả lời lại một cách mỉa mai.


Hoa Hiền Phương vẫn không thay đổi sắc mặt, trên mặt không có một tia cảm xúc gợn sóng.



Lâm Đại Dao thì lại không chững chạc như cô, cô ấy là người thẳng tính, người khác tấn công, cô ấy phải đáp trả lại.


“Cô Mộ Dung, có phải cô rất hy vọng chị dâu tôi và anh rể tôi xa nhau không? Nếu như bọn họ thật sự tách ra, chị của tôi sẽ kết hôn với anh Hứa, vậy thì anh thảm rồi.”
khóe miệng Mộ Dung Cẩm Lý co rút lại: “Nhã Thanh sẽ không làm hiệp sĩ đổ vỏ, cưới hàng secondhand Lục Kiến Nghi không cần.”
“Cô cũng không còn trinh trắng đâu.” Hoa Hiền Phương cười mỉa mai.


Lời này chọc đúng chỗ đau của Mộ Dung Cẩm Lý, gương mặt cô ta lập tức trắng bệch: “Hoa Hiền Phương, tôi cảnh cáo cô, Nhã Thanh là của tôi, cô dám tranh với tôi, tôi sẽ không buông tha cho cô đâu.”
Đôi mắt hạnh của Hoa Hiền Phương híp lại, con ngươi đen nhánh hơi hơi lộ ra ngoài, trông lạnh thấu xương: “Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.

Với thân phận của tôi, muốn tiêu diệt các cô, cũng chỉ là chuyện động ngón tay một chút.

Xin khuyên hai cô, kiềm chế lại một chút, đừng chạm đến điểm mấu chốt của tôi, người không muốn chết mới có thể sống được lâu dài.”
Mỗi một chữ cô nói ra đều thẩm thấu sát khí lạnh lẽo, khiến Kiều An giật mình rùng mình một cái: “Cô dám động vào tôi, phải hỏi Lục Kiến Nghi trước xem anh ấy có đồng ý hay không.”
Trông đôi mắt to tròn đen nhánh của Hoa Hiền Phương hiện lên một tia quỷ quyệt: “Mối quan hệ của cô và Lục Kiến Nghi, anh ấy đã nói cho tôi rồi, tôi có ý tốt giữ lại cho cô một tấm màn che, sao cô cứ nhất định phải chọn phá nó đi chứ.”
Cả người Kiều An xẹt qua một cơn co rút dữ dội, trong phút chốc gương mặt bỗng trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc.


Cô ta cử động khóe miệng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng lại mím chặt.


Hoa Hiền Phương nhìn thấy hết mọi hành động của cô ta, vỗ vỗ vai Lâm Đại Dao, cô đứng lên: “Đi thôi, buổi trà trưa hôm nay uống vô cùng khó chịu, hôm nào chúng ta uống ở nhà, sẽ không có người tới quấy rầy.”
“Ừm, thế giới này luôn có một số việc được sinh ra từ người không đâu, ngày tháng yên ổn không muốn, lại thích tìm đường chết.” Lâm Đại Dao kéo cánh tay cô cùng đi ra ngoài.


Mộ Dung Cẩm Lý cũng chú ý tới Kiều An khác thường, rót cho cô ta một tách trà: “Cô vẫn ổn chứ, chỉ một câu của Hoa Hiền Phương mà đã dọa cô thành như vậy, sức chiến đấu của cô cũng quá ít rồi?”
Kiều An nuốt một ngụm nước miếng, bình ổn lại trái tim đang đập hoảng loạn: “Tôi không sợ, cô ta cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.


Nếu như cô ta dám đụng đến tôi, chắc chắn Lục Kiến Nghi sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
“Đúng vậy, lực lượng của một mình chúng ta không đủ, thì hai người cùng đối phó cô ta, ai sợ ai chứ.” Mộ Dung Cẩm Lý trầm thấp nói.


Sau khi đưa Lâm Đại Dao về nhà, Hoa Hiền Phương quay về nhà họ Lục.


Lục Kiến Nghi cũng vừa mới về nhà, ngồi ở trước nôi chơi với con.


Trước tiên không nói anh có được coi là một người chồng tốt hay không, nhưng tuyệt đối là một người bố tốt.


Cô bế con trai lên, hôn lên nắm tay nhỏ của cậu bé một chút: “Hôm nay em uống trà trưa với Đại Dao thì gặp Kiều An.

Thật là kỳ quái, hình như cô ta nhận định đứa bé là của anh.”
Trong phút chốc hàng lông mày rậm rạp của Lục Kiến Nghi co lại thành một đường thẳng tắp: “Em sẽ không dao động, bắt đầu nghi ngờ anh chứ? Anh nói rồi, nếu như hai thằng quỷ kia là của anh, anh sẽ lập tức đi làm phẫu thuật triệt giống, nói được thì làm được.”
Cô nghẹn lại, nâng tay lên, nhẹ nhàng kéo dãn lông mày anh ra: “Em không nghi ngờ anh, em là đang suy nghĩ, vì sao cô ta lại cho rằng đứa bé là của anh?”
“Không phải là tên Finn khốn kiếp kia làm loạn chứ.”
Một ánh lửa từ trên mặt anh hiện lên, xem ra cơn giận trong lòng anh vẫn còn sót lại chưa tiêu được.


Cô vỗ vỗ con trai trong lòng ngực, trên mặt nở nụ cười, giọng nói thì lại lạnh băng: “Nếu như có một ngày em tiêu diệt Kiều An, anh có thể rất tức giận mà bỏ em không?”
“Cô gái ngốc, anh đã làm lỡ cả đời em rồi, mặc kệ em làm gì, cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi anh.” Anh không chút do dự mà chém đinh chặt sắt nói.


Cô le lưỡi: “Vậy em có tức giận không?”
Anh chọc chọc chóp mũi cô: “Em không phải là người lỗ mãng, em muốn tiêu diệt cô ta, vậy thì chắc chắn là cô ta tìm chết.”
Giọng nói anh đầy yêu chiều, khiến cô bay lên, ấm áp từ trong ra ngoài, chủ động đưa đôi môi đỏ lên, hôn xuống khuôn mặt anh: “Không phí công tin tưởng anh.”
Nghe được lời này, anh lập tức thấy yên tâm hơn.



Giữa bọn họ, rốt cuộc cũng có một sự tin tưởng khó có.


Trầm mặc một hồi lâu, anh ôm vai cô: “Qua một khoảng thời gian nữa, anh đưa em tới một nơi, em sẽ hiểu rõ hết tất cả.

Sau đó nên làm như thế nào, tự em quyết định.”
“Đi đâu?” Cô ngạc nhiên.


“Đi rồi em sẽ biết.” Anh xoa xoa đầu cô, đôi môi mỏng mở ra tạo lên một nụ cười mê người.


Cô giống như làm nũng ôm cổ anh: “Ma Vương Tu La, ngày mai chúng ta tới câu lạc bộ Tày chơi đi.”
Lục Kiến Nghi búng xuống cái trán của cô, dã tâm nhỏ này của cô, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu: “Anh đã điều tra nhật ký quẹt thẻ rồi, thời gian giữa Tần Nhâm Thiên và Hứa Nhã Thanh kém nửa giờ.

Nói cách khác, người em nhìn thấy kia đúng thật là đã quẹt thẻ của Tần Nhâm Thiên để đi vào.”
“Cho nên thật sự có người giả mạo anh ta, còn trộm đi thẻ của anh ta!” Cô vô cùng kinh ngạc.


“Có lẽ chính là bản thân anh ta cũng không chừng.” Lục Kiến Nghi nhún vai.


Đầu cô lắc như trống bỏi: “Không thể nào đâu, em đã gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói ở nhà xem côn khúc với bà nội mà, không thể nào ra ngoài.”
Một tia sáng cực kỳ sắc bén hiện lên trong mắt Lục Kiến Nghi: “Đừng sốt ruột, từ từ điều tra, là hồ ly thì sẽ luôn lộ ra cái đuôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi