CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Lục Kiến Nghi quay đầu tới nhìn cô: “Cô gái ngốc, em là hy vọng Thời Thạch còn sống, hay là hy vọng anh ta thật sự đã chết.”
“Đương nhiên là em hy vọng anh ấy còn sống rồi.” Cô không chút do dự nói, nếu có thể, cô tình nguyện cho anh ta một nửa tuổi thọ của mình, cứu anh ta từ điện Diêm Vương trở về.


Lục Kiến Nghi gõ đầu cô một cái: “Mặc kệ anh ta che giấu bí mật gì, khi muốn công khai tự nhiên sẽ công khai.

Em cần gì phải một hai phải tìm hiểu rõ chứ.

Lòng hiếu kỳ quá lớn không phải chuyện tốt.”
“Em biết rồi.” Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài tạo thành một cái bóng ở dưới mắt.


Cô muốn biết rõ ràng, là bởi vì nhân cách thứ hai kia rất giống Thời Thạch, tuy rằng đã bảy năm trôi qua, nhưng cô vẫn chưa vượt qua được cơn đau này.


Thời Thạch, là miệng vết thương không thể khép lại trong lòng cô, thấy nhân cách thứ hai của Tần Nhân Thiên, mới khiến cô không đau như vậy.


Lục Kiến Nghi hôn xuống bàn tay nhỏ của con gái: “Tuần sau, hai đứa nhóc này tròn một trăm ngày, đến lúc đó phải chúc mừng một chút.”

“Em hẹn nhiếp ảnh gia rồi, tới chụp ảnh một trăm ngày cho hai đứa.” Hoa Hiền Phương hơi hơi mỉm cười.


Nhà họ Lục sẽ tổ chức cho bọn nhỏ một bữa tiệc trăm ngày nho nhỏ, các chú thím ở thành phố Long Minh đều sẽ tới đây chúc mừng.


Tư Mã Ngọc Thanh cũng muốn tới chơi, anh ta còn chuẩn bị cho hai em bé một món quà.


Hai ngày này, Hoa Hiền Phương và bà Lục đều đàn chuẩn bị cho bữa tiệc một trăm ngày, hai người vừa mới chọn món ăn với đầu bếp, thì nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như nôn nóng như lửa đốt, từ bên ngoài chạy vào.


Vừa nhìn thấy Lục Vinh Hàn, cô ta không quan tâm gì khác, khóc nức nở nói: “Không hay rồi, Vinh Hàn, Ngọc Thanh bị người ta bắt cóc rồi.”
Lục Vinh Hàn chấn động: “Không phải nó vẫn luôn có vệ sĩ đi theo sao? Sao lại bị bắt cóc?”
“Sau khi tan học lúc Ngọc Thanh nói muốn mua quà cho hai đứa Kiến Dao, lúc vào toilet trong trung tâm thương mại, thì bị kẻ theo dõi nó bắt cóc.” Tư Mã Ngọc Như khóc lên: “Đứa nhỏ kia được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu khổ, nhỡ đâu những kẻ bắt cóc đó tra tấn nó thì làm sao đây?”
“Bọn bắt cóc gọi điện thoại tới chưa?” Lục Vinh Hàn hỏi.


“Gọi rồi, nửa giờ trước gọi rồi, nói muốn 2 tỷ đôla tiền mặt.” Tư Mã Ngọc Như khóc lóc nói: “Minh Thịnh đã dùng hết tất cả tiền trong tay để lấp đầy lỗ hổng của Mã Thị, nào còn thừa tiền để giao tiền chuộc người chứ.”
Lục Vinh Hàn hơi hơi híp mắt, một chút sắc bén lặng yên hiện lên trong đáy mắt: “Có báo cảnh sát không?”
“Nào dám báo cảnh sát chứ, bọn bắt cóc nói nếu như báo cảnh sát thì sẽ giết con tin.

Ngọc Thanh chính là độc đinh của nhà họ Mã, nếu như nó có chuyện gì, em cũng không muốn sống nữa.” Tư Mã Ngọc Như nói xong, thất thanh khóc rống lên.


“Anh lập tức phái người đi tìm Ngọc Thanh.” Lục Vinh Hàn trầm thấp nói.


Hoa Hiền Phương nghe nói Tư Mã Ngọc Thanh bị bắt cóc, nhanh chóng chạy tới: “Mẹ nhỏ, mẹ đừng có gấp, nói cấp dưới của Kiến Nghi đều là khôn khéo, để bọn họ đi tìm Ngọc Thanh cùng, nhất định sẽ tìm được nó.”
Cô cầm lấy di động gọi điện thoại cho Lục Kiến Nghi, Lục Kiến Nghi lập tức sắp xếp Hùng Văn điều tra camera thành phố, bí mật tìm kiếm Ngọc Thanh.


Rất nhanh bọn họ lấy được camera ở trung tâm thương mại và đường đi trong thành phố.


Từ camera ở trung tâm thương mại có thể nhìn đến, bắt cóc Ngọc Thanh chính là hai tên đàn ông, đeo khẩu trang màu đen không nhìn rõ mặt.



Lúc ấy hai tên vệ sĩ làm việc riêng, ngồi ở ghế trên chơi di động, chẳng khác nào bọn bắt cóc đã đưa Ngọc Thanh đi ngay dưới mí mắt bọn họ.


Đây là thất trách nghiêm trọng.


Là vệ sĩ chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện hoang đường như vậy.


Sau khi bọn bắt cóc đi ra, lên một chiếc xe bảo mẫu màu đen, đi thẳng đến khu Thanh Châu phía Đông Nam thành phố Long Minh, vào núi, biến mất ở bên trong.


Rất có khả năng bọn họ trốn ở bên trong, cũng có khả năng bọn họ vì tránh né camera, cố ý vòng theo đường núi đào tẩu.


Lục Kiến Nghi cho Hùng Văn đưa người bí mật lục soát núi trước, xem xem có thể tìm được dấu vết còn sót lại hay không.


Tư Mã Ngọc Như càng ngày càng ngồi không yên, đi tìm Lục Vinh Hàn, hy vọng ông ấy có thể giao tiền chuộc cứu Tư Mã Ngọc Thanh về.


“2 tỷ đôla, không phải 2 tỷ đồng, cho dù có muốn, cũng phải mất rất nhiều ngày.” Lục Vinh Hàn nghiêm nói.


“Không có đô la, thì đổi tất cả thành đồng cho bọn họ.” Tư Mã Ngọc Như nói.


“1 tỷ 300 triệu tiền mặt cũng không phải nói có là có thể có.” Lục Vinh Hàn tức giận liếc bà ta một cái.


Tư Mã Ngọc Như lo lắng, giọng nói trở nên bén nhọn hơn: “Nhà họ Lục nắm giữ cổ phần ngân hàng và cơ quan tài chính ở trong và nước, sao có thể không lấy ra nổi một chút tiền như vậy chứ? Ngọc Thanh không phải con của anh, nên anh không muốn quan tâm nó đúng không?”
Sắc mặt Lục Vinh Hàn sầm xuống mấy phần: “Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai còn không lo, cô lại sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng vậy.”
Tư Mã Ngọc Như khóc nấc lên: “Bọn họ nào có không sốt ruột chứ, bây giờ bọn đang tìm người bán nhà để lấy tiền khắp nơi.”
“Cô trở về nói với Tư Mã Minh Thịnh, nói cậu ta chuyển nhượng cổ phần sang cho tôi, tôi lập tức giao 2 tỷ tiền mặt cho cậu ra.” Lục Vinh Hàn nói xong rồi đo lên lầu.

Người tung hoành vài ở trên thương trường mấy thập niên,sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp chứ, mặc kệ gặp chuyện lớn như thế nào, đều có thể vững vàng ứng phó.



Tư Mã Ngọc Như thì lại khác, cô ta đã sắp điên lên rồi.


Hoa Hiền Phương cũng sốt ruột, nghe được Tư Mã Ngọc Như vay tiền Lục Vinh Hàn, thì chuẩn bị lấy tất cả tiền của mình ra cứu cấp cho cô ta.


Lục Kiến Nghi búng một cái lên trán của cô: “Ngu ngốc, bố đã nói rồi, để Tư Mã Minh Thịnh chuyển nhượng cổ phần của ông ta thì sẽ cho ông ta vay tiền, nếu như ông ta thật sự sốt ruột, thì sẽ không có một chút do dự.”
“Anh là có ý gì vậy?” Hoa Hiền Phương không hiểu.


“Chuyện này có chút kỳ quặc, anh phái người đi tìm vệ sĩ của Tư Mã Ngọc Thanh hỏi chuyện, Tư Mã Minh Thịnh nói, đã đuổi việc bọn họ rồi.

Anh tra ra được ngày hôm hai người này đã ra nước ngoài.

Bọn họ tắc tránh nghiêm trọng như thế, Tư Mã Minh Thịnh lại xử lý qua loa như vậy, trong này nhất định la có mờ ám.” Lục Kiến Nghi trầm thấp nói.


Hoa Hiền Phương chấn động: “Ý của anh là cuộc bắt cóc này là ông ta tự biên tự diễn? Chuyện này không thể nào đâu, ông ta bắt cóc con trai của mình rồi tới tìm bố lừa tiền?”
Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng: “Loại người như ông ta, có chuyện gì mà không làm được? Chuyện của ông ta, người trong giới đều đã biết, nếu như là bắt cóc thật, thì bọn bắt cóc sẽ điều tra chi tiết rõ ràng về ông ta rồi mới ra tay, bọn họ sớm không ra tay, muộn không ra tay, lại vào ngay lúc này, đây không phải đầu óc bị lừa đá sao?”
Hoa Hiền Phương sờ sờ cằm: “Bố cũng nghĩ như vậy sao, sao mọi người không nói thẳng suy nghĩ này cho mẹ nhỏ chứ?”
Lục Kiến Nghi nhún vai: “Tư Mã Minh Thịnh là em trai ruột của cô ta, sao cô ta có thể tin chứ, chỉ cho rằng chúng ta không muốn giúp cô ta.”
“Cũng đúng.” Hoa Hiền Phương nhẹ nhàng thở dài: “Tuy là như vậy, nhưng mà không sợ chỉ là nhỡ đâu, nhỡ đâu người bắt cóc người của ông ta chính là kẻ ngốc thì sao.

Như vậy đi, em lấy 1 tỷ đô la cho mẹ nhỏ trước, sau đó xem tình hình rồi lại nói.

Đều là người một nhà, nhỡ đâu Tư Mã Minh Thịnh thật sự gạt người, mẹ nhỏ sẽ trả lại tiền cho em.”
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô, cô nhóc này quá lương thiện.


Cô cầm chi phiếu 1 tỷ đô la cho Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhỏ, bây giờ tiền mặt trong tay tôi cũng chỉ có nhiều như vậy, mẹ lấy trước đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi