CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



“Em đoán xem?” Lục Kiến Nghi búng trán.


Cô tinh nghịch lè lưỡi: “Người ta nói rằng chiến thần là bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, nên câu trả lời là tự nhiên.”
Lục Kiến Nghi xoa đầu cô một cách âu yếm: “Nghịch ngợm!”
Hoa Hiền Phương ăn một miếng trái cây, khống chế giọng nói của mình đủ hai người nghe, lọt vào tai anh: “Thật ra em đã tính toán Tư Mã Minh Thịnh sẽ tống khứ Mã Ngọc Linh rồi đúng không?”
Lục Kiến Nghi khẽ nhướng đôi mày rậm, không trả lời, vẻ mặt thâm trầm ẩn chứa dấu vết độc đoán nắm giữ thế cuộc, hóa mây làm mưa, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.


“Mối nguy của nhà họ Mã sớm muộn gì cũng sẽ nổ ra, chỉ là bây giờ nó chỉ mới được kích hoạt trước.”
Hoa Hiền Phương khóe miệng nhếch lên một tia mỉa mai vô cùng: “Có câu nói tham thì thâm.

Tình cảm gia đình nên là thứ quan trọng nhất trên đời này.

Những người đặt tiền là trên hết, trước sau gì cũng phải hối hận.”
Ở đầu bên kia của du thuyền, Tư Mã Ngọc Thanh câu cá hồi lâu, cuối cùng câu được một con cá lớn.


Cậu rất thích thú, vui vẻ mang nó qua cho Hoa Hiền Phương xem.



“Chị xinh đẹp ơi, nhìn con cá em câu được, miệng nó rất to.

Lát nữa chị sẽ làm món canh cá cho em, được không?”
“Được rồi, con cá này thật lớn, Ngọc Thanh quá lợi hại, chị muốn phong cho em danh hiệu Câu Tiễn.” Hoa Hiền Phương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của, tuy rằng cậu không phải là một đứa trẻ rất xinh đẹp, nhưng dáng vẻ chiếc đầu nhỏ nhắn cũng rất dễ thương.


Tư Mã Ngọc Thanh vui vẻ chân tay cũng nhảy múa theo: “Em lại đi câu cá, em vẫn còn câu được nhiều lắm.”
Cậu cầm cái xô chạy về.


Sau hai giờ, mọi người đã trở lại.


Lục Sênh Hạ và Túi Sữa Nhỏ cũng bắt được vài con cá.


Khi Hoa Hiền Phương thấy đã đến giờ ăn trưa, liền vào trong cabin, nấu một nồi canh cá biển ngon lành.


Tư Mã Ngọc Thanh ăn một cách ngon lành: “Canh cá ngon quá, ngon quá, em thích nhất là uống canh cá chị xinh đẹp nấu.”
Hạ Dĩ Nhiên nhấp một ngụm canh cá và thở dài mãn nguyện: “Không ngờ tài nấu nướng của Hiền Phương lại ngon như vậy.

Món canh cá không hề có mùi tanh mà còn giữ được độ thơm ngon ban đầu.

Chị không biết nấu, ngay cả rán trứng cũng không biết.


Hoa Hiền Phương xua tay: “Có một đầu bếp ở nhà, nên em căn bản không phải tự mình nấu nướng gì cả, thỉnh thoảng làm cho vui thôi.”
“Chị vào bếp, chị nhất định sẽ đốt bếp.” Hạ Dĩ Nhiên nhếch mép cười liếc nhìn Tần Nhân Thiên.


Tần Nhân Thiên ôm vai cô: “Mỗi người đều có ưu điểm riêng, em theo anh, mỗi ngày ăn uống vui vẻ, chỉ cần vui vẻ là được.”
Anh phải thừa nhận rằng một người phụ nữ hoàn hảo như Hoa Hiền Phương quả thật là độc nhất vô nhị.

Cô ấy có tài kinh doanh, có thể giúp đỡ lẫn nhau trong sự nghiệp, có thể dạy dỗ con cái.

Ngay cả khi đứa trẻ nghịch ngợm nằm như gấu trong tay cô ấy, cô ấy cũng có thể chăm thành một bé ngoan chẳng hạn như Tư Mã Ngọc Thanh.


Đó là lý do tại sao cô ấy có thể thành công chiếm được trái tim của Lục Kiến Nghi và Hứa Nhã Thanh.



Tư Mã Ngọc Thanh ngoan ngoãn uống cạn canh, Hoa Hiền Phương lại bưng một bát cho hắn: “Khi ăn cá, đừng vội, coi chừng có xương dăm.” Trong cá biển không có nhiều xương, rất thích hợp cho trẻ nhỏ ăn., nhưng thỉnh thoảng vẫn có những xương nhỏ, vì vậy vẫn cần cẩn thận.


“Dạ, em biết rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh le lưỡi tươi cười, nóng lòng bắt đầu ăn.


Hứa Kiến Quân tuy còn nhỏ nhưng luôn ăn uống từ tốn, ăn chậm nhai kĩ, không giống như Ngọc Thanh ăn rất vội, vừa ăn vừa háo hức, cho nên Hoa Hiền Phương cũng không lo lắng lắm.


Lục Sênh Hạ nhấp một ngụm canh, chậm rãi nói: “Em nghĩ đàn ông hay phụ nữ nên có chút tài nấu nướng.

Người ta nói muốn trói người yêu thì nắm chắc dạ dày người yêu trước, thỉnh thoảng mới vào bếp nấu ăn,cũng là một điều rất lãng mạn.

Giống anh hai nhà em, để lấy lòng chị dâu, anh ấy đã học cách làm món mì trộn.

Anh ấy đã làm món mì trộn và nó rất ngon.

Khi chị dâu tôi đã tức giận thì nấu mì trộn cho chị dâu, chị dâu sẽ không giận nữa.

Vì vậy, anh Tần và chị Dĩ Nhiên, sau khi hai người kết hôn thì nên học một số kỹ năng nấu nướng để làm đối phương hạnh phúc.


“Thật sao?” Hạ Dĩ Nhiên nhướng mày cười: “Khi đến Nam Cực, chị không có việc gì làm, chị sẽ học nấu ăn để qua thời gian.”
Tần Nhân Thiên xoa xoa đầu nhỏ của Lục Sênh Hạ: “Cô bé, giờ còn muốn bắt anh vào bếp.”
Lục Sênh Hạ cười tinh anh: “Anh Tần, anh phải biết người đàn ông có thể vào bếp mới là người hấp dẫn nhất.”
Tần Nhân Thiên vẻ mặt kỳ quái: “Khi đến Nam Cực có vài con chó kéo xe, học nấu một ít món ăn thì tốt rồi.”
Nghe vậy, Hoa Hiền Phương sửng sốt: “Anh, anh cũng đi Nam Cực sao?”
Tần Nhân Thiên giang hai tay ra, giọng điệu rất kiên định: “Hẳn là như vậy, anh làm sao có thể để vợ mình đi đến một nơi chim chóc không đậu trong băng tuyết một thân một mình như vậy?”
Hoa Hiền Phương buồn bực.


Tần Nhân Thiên nói rằng anh ta nhất định sẽ không đi, bởi vì tính cách của anh ta, anh ta không thích hợp sống ở một nơi chim chóc không đậu chút nào.

Nhưng Tần Nhân Thiên chắc chắn sẽ không thể rời xa Hạ Dĩ Nhiên ba năm, họ nhất định có xung đột, đó sẽ là một vấn đề rất nghiêm trọng.


“Anh à, nếu anh chuẩn bị đến Nam Cực, chú Tần và dì Tần nhất định sẽ không đồng ý.

Anh còn phải giúp chú Tần quản lý công việc kinh doanh của tập đoàn.”
Tần Nhân Thiên nhún vai với vẻ không tán thành: “Anh vốn dĩ không có hứng thú với việc kinh doanh.


Anh đã tìm được người thích hợp để thay thế mình, để anh có thể an tâm,tự tin dấn thân vào hành tẩu giang hồ.”
Hoa Hiền Phương trong gió lộn xộn: “Anh là con một, không có anh em ruột thịt.

Ai có thể thay thế anh?”
Tần Nhân Thiên trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ kỳ quái: “Anh sẽ nói cho em biết vào ngày anh rời đi Nam Cực.”
Hoa Hiền Phương không hiểu anh ta đang giở trò gì, nhưng chỉ cần Tần Như Thông không muốn đi, cô sẽ tìm cách ngăn cản, không thể để anh mang Tần Như Thông đi.


Cho dù là chủ, anh cũng không thể làm theo cách của mình, không quan tâm đến cảm xúc của người khác.


Sau khi ăn cơm xong, Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên đưa bọn trẻ lên lầu ba chơi.


Cô ấy đi dạo với Lục Cẩn trên boong.


Cô cứ cúi mặt đi về phía trước với tâm tư tràn đầy suy nghĩ, Lục Kiến Nghi gõ đầu cô một cái: “Cô ngốc nghếch đang nghĩ gì vậy, suy nghĩ xuất thần như vậy?”
“Em nghĩ sự hòa hợp giữa Tần Nhân Thiên và Tần Như Thông sắp tan vỡ.

Tần Như Thông nói với em rằng anh ấy nhất định sẽ không đi Nam Cực, và Tần Nhân Thiên nhất định đi theo Hạ Dĩ Nhiên đến Nam Cực.

Họ nhất định sẽ cãi nhau về vấn đề này, loạn đến mức không thể giải quyết.


Lục Kiến Nghi đỡ trán có chút mồ hôi: “Cô gái ngốc, đó là việc riêng của họ, đừng lo lắng chuyện đó.”
“Họ là anh trai của em và em là em gái của họ.

Tần Như Thông tin tưởng em mới nói cho em bí mật này.

Em nên giúp anh ấy giải quyết vấn đề và hòa giải mâu thuẫn này cho hai người họ.

Và em cũng là người trung gian tốt nhất cho những người khác, bao gồm cả Hạ Dĩ Nhiên cũng không làm được.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi