CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Con muốn ăn vịt thơm giòn nên đã bảo chị dâu làm.”
“Vậy tại sao nhìn thấy mẹ thì liền giấu đi? Còn nói dối mẹ?” Vẻ mặt của Tư Mã Ngọc Như rất nghiêm túc, còn có vài phần tức giận.


“Bởi vì mẹ không cho Tư Mã Ngọc Thanh ăn mà.

Thằng bé ở đây cùng chơi cờ tỷ phú với bọn con, để thằng bé nhìn bọn con ăn bên cạnh không hay cho lắm, như thế thì lại phải cho thằng bé ăn cùng nữa.” Lục Sênh Hạ lầu bầu nói.


Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như càng lúc càng u ám: “Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, sau này đừng ăn trước mặt Ngọc Thanh, sao con cứ không nghe lời? Con mong thằng bé không giảm béo nổi, cứ béo mãi như thế hả?”
Hoa Hiền Phương thầm hít vào một hơi: “Mẹ nhỏ, Ngọc Thanh đang tuổi phát triển, phải duy trì cân bằng dinh dưỡng, dù giảm cân cũng không thể không ăn thịt, nếu dinh dưỡng không cân đối sẽ không thể phát triển tốt được.”
“Cô im mồm cho tôi, những đứa trẻ này bị cô làm hư rồi.

Chúng nó là con nít không hiểu chuyện, lẽ nào người lớn như cô cũng không hiểu chuyện nốt? Cô thân là mợ chủ thì nên là một tấm gương tốt, nhưng cô thì sao, lôi kéo chúng nói dối, còn âm thầm ưu đãi đặc biệt cho chúng nó, cô cố ý đối đầu với tôi phải không? Cô làm người tốt trước mặt bọn trẻ, khiến chúng nó coi tôi là người xấu, có thể không nghe lời của tôi, có thể nói dối tôi, có thể chống đối với tôi…” Tư Mã Ngọc Như giống như trút giận, bắn ra một tràng, giọng điệu rất sắc sảo.


Hoa Hiền Phương nhíu mày: “Mẹ nhỏ, cô là trưởng bối, tôi tôn trọng cô, nhưng tôi thấy bây giờ cô càng ngày càng nóng tính rồi.

Chỉ là ăn một con vịt thơm giòn thôi thì chúng cũng đâu có sai, tôi cũng không cảm thấy tôi làm sai.

Bọn trẻ muốn ăn thì tôi làm, cô phản đối cũng vô ích.

Dù Ngọc Thanh là cháu của cô thì cũng có suy nghĩ và tự do của riêng mình, không phải bất cứ chuyện gì cũng nhất định phải nghe theo cô.


Cô nghĩ hành vi của cô là tốt cho thằng bé, nhưng nếu không tác dụng tích cực thì ngược lại sẽ là hại thằng bé.”
“Chị dâu nói chí phải, bọn con không chỉ muốn ăn, còn muốn ăn một cách quang minh chính đại.” Lục Sênh Hạ đi tới trước tủ, lấy ra cái hộp bảo quản thực phẩm giấu bên trong.


Mở nắp ra, cô bé gắp một miếng thịt vịt cho Tư Mã Ngọc Thanh.


Tư Mã Ngọc Thanh nhận lấy rồi cho vào mồm, vừa nhai vừa nói với âm thanh mơ hồ không rõ: “Cô cô, đây là quyền tự do của cháu, cháu muốn ăn gì thì ăn đó, không cần cô cô quản.”
Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận, xông tới tát Lục Sênh Hạ một cái.


Cô ta không nỡ đánh con trai nên đương nhiên chỉ có thể lấy cô bé vô dụng ra trút giận.

Con gái đều là ngoại tộc, liên thủ với người ngoài chọc giận cô ta.


Lực cô ta đánh ra hơi lớn, Lục Sênh Hạ lảo đảo ngã nhào xuống đất, trán đụng phải góc bàn, máu tươi lập tức chảy xuống.


Hộp bảo quản thực phẩm trong tay cô bé cũng rơi xuống, thịt vịt vương vãi đầy mặt đất.


Lục Sênh Hạ òa khóc.


Hoa Hiền Phương đỡ Lục Sênh Hạ dậy, vội vàng đi lấy hộp cứu thương cầm máu cho cô bé.


Lúc này, đúng lúc Lục Kiến Nghi từ công ty về, gặp bà Lục và bà cụ Lục đẩy Túi Sữa Nhỏ vừa đi tản bộ ở vườn hoa về đang ở ngay cửa.


Nhìn thấy máu đầy mặt Lục Sênh Hạ, mọi người đều ngạc nhiên.


“Sênh Hạ, đầu cháu đập vào đâu vậy?” Bà Lục ân cần hỏi han.


Lục Sênh Hạ mím chặt môi, không lên tiếng.


Tư Mã Ngọc Thanh nói: “Cô cô đánh chị họ, đầu chị họ đụng phải góc bàn.”
Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như trắng bệch, im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh.

Cô ta cũng không ngờ sẽ thành thế này.



“Lát nữa nói rõ ràng chuyện này cho tôi.”
Bà cụ Lục trừng mắt nhìn cô ta rồi nhận hộp cứu thương từ trong tay Hoa Hiền Phương, giúp cháu gái bôi thuốc cầm máu.


Bà cụ là bác sĩ, biết làm thế nào xử lý vết thương.


“Bà nội ơi, đau!” Lục Sênh Hạ nước mắt đầm đìa.


“Chịu đau chút nhé, cháu yêu.” Bà cụ đau lòng chết đi được.


Từ nhỏ đến lớn, Lục Sênh Hạ được cả nhà nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay, đến cả một ngón tay cũng chưa từng bị thương, sao lại phải chịu tội thế này.


“Sênh Hạ, có chóng mặt không?” Lục Kiến Nghi hỏi.


“Có ạ.” Cô bé sụt sịt.


“Có buồn nôn không?”
“Hơi hơi.”
“Chết tiệt!” Lục Kiến Nghi chửi rủa một tiếng từ trong cổ họng.

Em gái rất có thể có dấu hiệu chấn thương não.


“Vết thương quá lớn rồi, phải đi bệnh viện khâu vết thương, làm thêm kiểm tra CT, xem có dấu hiệu xuất huyết trong não không.” Bà cụ dặn dò.


Sau khi bôi thuốc xong, Lục Kiến Nghi liền bế cô bé ra ngoài, xe cấp cứu đã tới.


Lục Vinh Hàn vừa nhận điện thoại liền vội vàng tới bệnh viện.


Trán của Lục Sênh Hạ phải may vài mũi, bị nhiễm trùng, làm CT.


Cô bé có chút chấn thương não, cũng may không có hiện tượng xuất huyết trong não.


Vừa nghe con gái bị Tư Mã Ngọc Như đánh, Lục Vinh Hàn giận dữ, vẻ mặt u ám suốt đường đi, muốn quay về hỏi tội Tư Mã Ngọc Như.



Sau khi Lục Sênh Hạ vào phòng nghỉ ngơi, bà cụ kêu mọi người vào phòng họp.

Bà cụ trên cơ bản đã nắm rõ sự việc.


“Ngọc Như, cô làm việc luôn chín chắn, bây giờ làm sao vậy? Ra tay nặng với con gái vì một con vịt.”
Tư Mã Ngọc Như nuốt nước bọt ừng ực: “Không phải vì chuyện con vịt, con giận vì Sênh Hạ quen thói xấu nói dối.

Lần trước sau khi Ngọc Thanh đi khỏi nhà cũng do con bé, đứa trẻ này quả thực ngang ngược không cách nào bảo nổi.”
Lục Vinh Hàn vẻ mặt u ám: “Vì sao con bé nói dối? Còn không phải vì những cách làm hoang đường của cô sao.

Từ bao giờ mà trẻ con của nhà họ Lục tôi đến cả một con Vịt thơm giòn cũng phải lén lút vụng trộm?”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Tôi không phải không cho con bé ăn, là tôi không cho Ngọc Thanh ăn.

Bây giờ thằng bé đang giảm béo, tôi khó khăn lắm mới làm cho thằng bé quen ăn rau, mấy đứa chúng nó cứ nhất định mang một con vịt tới trước mặt khiến thằng bé thèm ăn, thật quá không hiểu chuyện.”
“Cô lo cái này lo cái kia, bản thân Ngọc Thanh thằng bé có tự nguyện không? Nếu thằng bé không có lòng muốn chống đối thì sẽ không đi khỏi nhà.” Lục Vinh Hàn trừng mắt nhìn cô ta.

“Ngọc Thanh là cháu trai của cô chứ không phải con trai của cô, thằng bé tới nhà chúng ta là khách, mỗi ngày cô đều cái này không cho thằng bé ăn, cái kia cũng không cho thằng bé ăn, khiến thằng bé chuyển ra ngoài, người khác còn tưởng nhà họ Lục chúng ta ngược đãi thằng bé.”
“Tôi muốn tốt cho thằng bé, sau này khi thằng bé lớn sẽ hiểu thôi.

Vốn dĩ thằng bé rất ngoan, rất nghe lời tôi, tất cả đều tại Hiền Phương.

Cô ta quá trẻ, không biết dạy dỗ con trẻ thế nào, cưng chiều đủ thể loại với chúng nó, cái gì cũng chiều theo chúng, làm chúng quen thói xấu.” Tư Mã Ngọc Như vẻ mặt bất mãn.


Nghe lời này, bà cụ Lục đã nổi giận.

Hoa Hiền Phương là mợ chủ của nhà họ Lục, có nghĩa vụ dạy dỗ bọn trẻ, Tư Mã Ngọc Như trách mắng cô như vậy, chính là đang nghi ngờ năng lực của cô.


“Ngọc Như, cô nói vậy không đúng rồi.

Ngọc Thanh trước đây là một đứa trẻ trâu hoàn toàn không hiểu phép tắc, xấc láo ngang ngạnh, bị chiều tới hư.

Từ sau khi quen biết Hiền Phương đã trở nên vừa ngoan vừa hiểu chuyện, lại còn rất lễ phép, cũng biết khiêm nhường.

Những điều này đều là chính Sênh Hạ nói cho tôi biết, thằng bé chịu theo sự dạy bảo của Hiền Phương.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi