CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Bà nội Thời cười rồi xua tay: “Chị vợ ơi, cháu đừng lo lắng, ngoại trừ Hiền Phương, thằng Thạch nhà chúng ta tuyệt đối sẽ nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái.”
Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Như vậy thì cháu yên tâm rồi.”
Ăn cơm xong, bà nội Thời đưa Hứa Kiến Quân vào phòng ngủ trưa.

Những người khác thì đến vườn hoa.

“Nhân Thiên, anh quen biết Hiền Phương qua anh Thạch sao?”
Tần Nhân Thiên nhún vai, chậm rãi nói: “Thạch là anh em tốt của anh, Hiền Phương không chỉ là em gái của anh, mà còn là em dâu của anh.”
“Nếu anh ấy vẫn còn sống, Hiền Phương nhất định sẽ kết hôn với anh ấy, chứ không phải kết hôn với Lục Kiến Nghi, đúng không?” Hạ Dĩ Nhiên chớp chớp mắt.

Lời nói này như xuyên qua vết sẹo đau đớn nhất tận sâu trong lòng Tần Nhân Thiên.

“Nếu cậu ấy vẫn còn sống, Lục Kiến Nghi vốn sẽ không có cơ hội tiếp cận Hiền Phương, anh ta sẽ làm anh rể của Hiền Phương.”
Hạ Dĩ Nhiên bĩu môi: “Em thực sự không hiểu Lục Kiến Nghi chút nào, rõ ràng đã có một gia đình hạnh phúc, vậy tại sao vẫn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài?”
Hoa Hiền Phương muốn cười với cô ấy, giả vờ tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm, nhưng nụ cười chưa kịp thành hình đã biến mất khỏi môi cô, giống như bị gió lạnh thổi bay đi mất.

“Chị, chị đừng tin những lời đồn thổi bên ngoài đó, đều là những lời vô căn cứ cả.”

Hạ Dĩ Nhiên vỗ vỗ vai cô: “Hiền Phương, cho dù là thật hay giả, ả Kiều An đó nhất định không phải là con chim tốt lành gì, em phải đề phòng trước khi nó xảy ra.

Chị nghiên cứu sinh vật học, chị biết tính mạnh mẽ của gen di truyền.

Chị nghe nói bố của Lục Kiến Nghi có hai người vợ, trong người ông ta có gen phong lưu, rất có thể sẽ di truyền cho Lục Kiến Nghi, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Hoa Hiền Phương nghẹn lại, lý luận này quả thật có chút đáng sợ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, mặc dù Lục Kiến Nghi chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của bố mẹ, nhưng anh không hề phản đối việc lấy vợ lẽ.

Có thể thấy được điều đó từ sự kiêng dè của anh đối với chuyện của chú họ.

Mà trước đó, anh cũng đã đưa Hoa Mộng Lan về nhà, chuẩn bị để cô ta làm vợ lẽ.

Nếu không phải vì nghi ngờ cô ta thì anh cũng không đuổi cô ta đi.

Điều này cho thấy anh thực sự không phải là một người đàn ông chung thủy.

Chẳng qua là bởi vì căn bệnh khó nói khiến anh lực bất tòng tâm, nếu không thì anh đã chết chìm trong nữ sắc từ lâu rồi.

“Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, đi một bước tính một bước thôi.”
Tần Nhân Thiên cau mày.

Cô là người phụ nữ mà anh ta yêu quý nhất, anh ta tuyệt đối không thể để cô chịu bất kỳ ủy khuất và tổn thương bào.

“Hiền Phương, em sẽ không định miễn cưỡng ở bên cạnh anh ta như vậy để trải qua những ngày tháng đồng sàng dị mộng đúng không?”
Cô nhún vai: “Tụi em vẫn chưa đến mức nghiêm trọng như vậy.

Nếu anh ấy thật sự có ý nghĩ không tốt, em sẽ không dung thứ.

Nhưng anh ấy đã cam đoan với em rằng anh ấy không liên quan gì đến Kiều An, em cũng đồng ý tin anh ấy một lần.”
Câu nói được thêm vào sau đó, ngay cả bản thân cô nghe cũng cảm thấy không thật, thiếu tự tin trầm trọng.

Tần Nhân Thiên làm sao có thể không nghe ra được: “Nếu anh ta thật sự làm chuyện có lỗi với em, anh sẽ thay em nghĩ cách mang đứa nhỏ rời đi.”
Hạ Dĩ Nhiên vòng tay qua vai Hoa Hiền Phương: “Anh ta đã nói không có, vậy chúng ta vẫn nên cố suy nghĩ đến chiều hướng hơn tốt, duy trì thái độ lạc quan.”

Lời nói này là đang an ủi cô.

Hứa Hoa Hiền cười nhạt: “Sao chị và anh em không mau chóng kết hôn đi, lấy chuyện vui đuổi chuyện xui xẻo này, để em được vui lây.”
Tần Nhân Thiên nghẹn thở dữ dội, sau vài tiếng ho khan hơi thở mới trở nên nhẹ nhõm, có vẻ như vô cùng sợ hãi.

Tuy nhiên, anh ta khôi phục rất nhanh, nuốt nước bọt, liền đổi sang vẻ mặt vui cười.

“Qua một thời gian, cô ấy còn phải sang châu Úc, đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, làm sao có thể kết hôn?”
Hạ Dĩ Nhiên nhăn mặt: “Nguyên nhân chính là chị không còn tin vào tình yêu nữa.”
Hoa Hiền Phương hít sâu một hơi: “Nhất định đừng vì chuyện của em mà bị ảnh hưởng, em và Lục Kiến Nghi là một cuộc hôn nhân sắp đặt, không có chút dính dáng gì đến tình yêu cả.”
“Vậy bây giờ thì sao? Bọn em ly hôn rồi lại tái hôn, lẽ nào không phải vì ở cạnh nhau lâu ngày mà nảy sinh tình cảm sao?” Hạ Dĩ Nhiên hỏi.

Hoa Hiền Phương có cách nào trả lời câu hỏi của cô ấy.

Bởi vì câu hỏi này không có đáp án.

“Chị à, người với người không giống nhau, bề ngoài anh em rất phóng túng, nhưng thực ra lại là một người rất chung tình, một khi đã yêu thì sẽ rất nghiêm túc.

Chị gả cho anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”
Hạ Dĩ Nhiên trầm mặt, đôi mắt nhìn về rừng hoa phía xa xa, qua một hồi lâu cũng không lên tiếng.

Hoa Hiền Phương nhặt một chiếc lá rơi trên vai mình.

“Nếu thật sự yêu một người thì không cần phải quá đắn đo, vì chị vốn không biết duyên phận giữa hai người sẽ kéo dài bao lâu.

Trước đây, em luôn nghĩ rằng em và anh Thạch sẽ mãi mãi ở bên nhau, không có bất kỳ ai và bất kỳ thứ gì thể chia cắt được bọn em, nhưng…”
Cô nghẹn ngào, và một luồng hơi nóng xộc vào mắt cô.

“Tối hôm đó, tôi đội mũ bảo hiểm cho anh Thạch rồi tiễn anh ấy ra cửa, em nói tối em sẽ nấu canh bánh trôi rượu trắng để anh ấy ăn khuya, anh ấy đùa với em rằng bánh trôi phải chấm chút ớt thì mới ngon.

Em đứng trên ban công nhìn anh ấy lái xe máy biến mất vào trong màn đêm, đây là lần từ biệt cuối cùng của tụi em.

Anh ấy đã bị tai nạn trên đường và không bao giờ quay lại nữa.”
Cô thút thít một lúc: “Người ta nói tình cảm sâu nặng thì khó mà sống thọ, hai người yêu nhau thật lòng thì xác suất có thể ở bên nhau là rất nhỏ, ông trời luôn có cách để tách rời bọn họ.


Một khi duyên phận đã cạn, thì ngay cả một giây cũng không thể lưu lại.

Vì vậy, dù không thể tồn tại mãi mãi nhưng cũng nên trân trọng mỗi một ngày bên nhau.”
Tần Nhân Thiên nghe cô nói mà trong lòng khó chịu như bị dao cắt, nổi đau sâu sắc quét qua khắp nội tạng, từng dây thần kinh và từng tế bào, gần như nghiền nát anh ta ra từng mảnh, không còn chút mảnh vụn nào.

Tâm nhĩ của Hạ Dĩ Nhiên giống như bị chấn động bởi một trận động đất mạnh 12 độ Richter.

Cô ấy chưa trải qua loại cảm xúc giày vò tâm can này, nhưng cô ấy có thể hiểu được cảm giác mất đi người mình yêu thương, đặc biệt họ còn là thanh mai trúc mã của nhau.

Tình cảm như vậy bất kỳ ai cũng không thể thay thế được.

Tần Nhân Nhiên đối với cô ấy có phải cũng như vậy không?”
“Hiền Phương, việc đã qua rồi thì cứ để nó qua luôn đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
“Em biết.” Hoa Hiền Phương nhún vai: “Sau khi tái hôn với Lục Kiến Nghi, em tự nhủ với mình, phải làm lại cuộc hôn nhân này và sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng mối quan hệ của nhà họ Lục quá phức tạp, luôn có những người không muốn để em hạnh phúc.”
“Em và mẹ chồng vẫn chưa hòa hợp sao?” Tần Nhân Thiên vội vàng hỏi, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Không phải mẹ chồng, là mẹ nhỏ, chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu tác oai tác quái rồi.” Cô cười chế nhạo: “Đàn ông nhiều vợ, càng thêm nhiều mâu thuẫn.”
“Vậy chẳng phải là loạn trong giặc ngoài sao?” Hạ Dĩ Nhiên lè lưỡi.

“Chị, từ này thật sự rất thích hợp.” Hoa Hiền Phương bĩu môi, bên trong có Tư Mã Ngọc Như, bên ngoài có Kiều An, đều là cao thủ thích gây rắc rối, đẳng cấp mỗi lúc một cao.

Một tia tức giận xẹt qua đáy mắt Tần Nhân Thiên: “Lục Kiến Nghi thì sao, anh chỉ đứng bên cạnh xem thôi sao?”
Hoa Hiền Phương giơ hai tay nhún vai: “Anh ấy là trung tâm của vòng xoáy, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Tụi em chỉ thiếu điều muốn lột bộ mặt thật của mẹ nhỏ ra thôi.”
Cô đang nói chuyện thì chuông điện thoại reo lên, bà vú chăm sóc con của Kiều An gọi điện đến nói rằng đứa trẻ bị ốm rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi