CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Hoa Hiền Phương chấn động, nhìn Lục Kiến Nghi một cái: “Thật ra thì nhà có nhiều người em họ cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, bố cũng có mấy anh em đâu, mẹ nhỏ không đến nổi muốn len lén ẩn núp sinh con chứ?” Cô dùng giọng không đếm xỉa tới, giống như là chẳng qua thuận miệng hỏi một chút.

Lục Sênh Hạ ý thức được mình nói sai, vội vàng khoát khoát tay: “Em chỉ tùy tiện nói mà thôi.”.

Bạn đang đọc truyện tại ++ trùmtruy ện.n e t ++
Hoa Hiền Phương thấy, cô bé nhất định là biết một ít gì đó nên quan hệ với Tư Mã Ngọc Như càng ngày càng căng thẳng.

Nhưng cô không muốn vạch trần lời của cô bé, dẫu sao cô bé và Tư Mã Ngọc Như cũng là mẹ con ruột thịt, làm như vậy đối với cô bé là một loại tổn thương khác.

“Thôi được rồi, đừng nói chuyện không vui nữa, chúng ta đến bên hồ chơi thuyền đi.”
Cô đi đến rất nhiều phòng của Kiến Quân, gọi cậu ta và Tư Mã Ngọc Thanh.

Nghe nói được đi chơi thuyền trên sông, Tư Mã Ngọc Thanh rất vui vẻ.

Mấy người mới vừa đi tới phòng khách đã bị Tư Mã Ngọc Như gọi lại.


Cô ta không muốn những đứa trẻ của mình sẽ ở cùng một chỗ với Hoa Hiền Phương.

“Ngọc Thanh, Sênh Hạ, hai đứa con ngoan ngoãn trở về phòng đi, từ nay về sau không được phép tiếp xúc với người trên lầu ba.”
Lục Sênh Hạ tức giận liếc cô ta một cái: “Hình như bà đã quên rồi, bà đã không còn là mẹ của tôi nữa, chuyện của tôi không mượn bà xen vào.”
Tư Mã Ngọc Như tức đến mức muốn đòi mạng, gương mặt căng ra còn đỏ hơn cả gan heo.

Bà Lục nâng bà cụ Lục từ sân sau đi vào.

Sắc mặt bà cụ Lục hết sức âm trầm, bà Lục đã đem chuyện ngày hôm qua nói cho bà hết đầu đuôi gốc ngọn.

Bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ cơ hội vạch trần mặt mũi thật của Tư Mã Ngọc Như nào.

“Ngọc Như, con đang làm gì thế? Cái gì gọi là không được phép tiếp xúc với người trên lầu ba?”
Tư Mã Ngọc Như bỉu môi một cái, đem chuyện Hoa Hiền Phương khuyến khích con gái yêu sớm, thêm mắm thêm muối nói.

“Con không biết tại sao Hiền Phương lại phải hại Sênh Hạ như vậy, con tìm bạn nghe ngóng được thì biết em họ của cô ta là một công tử nhà giàu nhưng phẩm hạnh tồi tệ, thay phụ nữ còn nhanh hơn thay quần áo, còn khiến cho một học sinh trung học vị thành niên mang thai.

Chuyện này, Hiền Phương hẳn là biết, vậy mà cô ta có thể để cho Sênh Hạ giao du cùng với loại người này.

Sênh Hạ vẫn còn con nít, nếu như bị cậu ta lừa, cả đời này cũng bị phá hủy.

Con bé là ruột thịt của con, là mạng của con, làm sao con có thể trơ mắt nhìn con bé bị người xấu hại mà lại mặc kệ không để ý tới cơ chứ?”
Lục Sênh Hạ thật không dám tin, mẹ vậy mà lại ăn không nói có, bêu xấu chị dâu và anh Chấn Diệp như vậy.

“Mẹ nhỏ, mẹ vì mấy ham muốn cá nhân, nói bậy nói bạ, bêu xấu chị dâu và anh Chấn Diệp, có phải điên rồi hay không?”
Tiếng mẹ nhỏ này của cô bé hết sức vang dội, khiến cho tất cả mọi người đều giật mình.

Tư Mã Ngọc Như cảm giác một cái bạt tay vô hình “chát” tát trên mặt.

Hoa Hiền Phương bật cười một tiếng: “Mẹ nhỏ, một giờ trước mẹ mới biết chuyện này, nhanh như vậy đã hỏi thăm rõ ràng rồi sao? Mẹ tìm bạn nào hỏi thăm vậy? Gọi cô ta tới đối chất đi, nhà họ Đỗ ở thành phố Tinh Không cũng là người có mặt mũi, bêu xấu cậu chủ của nhà họ Đỗ như vậy phải chịu trách nhiệm pháp luật đó.”

Lục Kiến Nghi dùng giọng mỉa mai cười một tiếng: “Đây là lần đầu tiên phát hiện, mẹ nhỏ có bản lãnh thuận miệng bịa chuyện, đây hẳn không phải là chuyện hai ba ngày đã học được đâu.”
Tư Mã Ngọc Như giận đến mức muốn sùi bọt mép, bốc khói, nhưng vẫn hết sức duy trì bình tĩnh: “Hỏi thăm một người còn cần thời gian thật lâu sao? Tôi muốn tìm người nghe ngóng về Kiến Nghi, sợ là sẽ lấy được scandal của cậu Kiểu An đó.”
Lục Sênh Hạ hung ác trợn mắt nhìn bà ta một cái: “Anh Chấn Diệp cho tới bây giờ vẫn không có bạn gái, anh ấy phải lấy việc học và gia sản nhà họ Đỗ làm trọng, không rãnh đi tìm bạn gái.

Anh ấy còn nói con học tập cho giỏi, đừng chú tâm vào chuyện khác, anh ấy nói chức trách của học sinh chính là học tập cho giỏi, không thể yêu sớm.”
Tư Mã Ngọc Như đâm vào trán cô bé: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, con với cậu ta mới biết nhau được mấy ngày, sao có thể thấy được mặt mũi thật sự của cậu ta được?”
Bà Lục bỉu môi một cái: “Lo lắng của cô thật là dư thừa, đứa bé kia cũng không phải là người của thành phố Long Minh, lại ở nước ngoài xa xôi, lại đang du học ở An Kỳ, đến hè cũng chỉ đến xem chị họ một chút, Sênh Hạ và cậu ta cả một năm cũng không gặp mặt nhau được bao nhiêu lần.

Nhiều nhất là ở trên mạng nói chuyện với nhau thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Bà cụ Lục gật đầu một cái, nhìn Hoa Hiền Phương một cái: “Đứa bé kia là người thân của nhà con hay là bà con xa?”
“Là con trai của cô nhỏ của con.” Hoa Hiền Phương trả lời đúng sự thật.

Bà cụ Lục khẽ mỉm cười: “Vậy là người thân rồi, bà với bà cụ Đỗ của nhà họ Đỗ đã gặp nhau mấy lần rồi, không ngờ cô nhỏ của cháu lại gả đến nhà họ Đỗ.

Bọn họ lần này đặc biệt trở về là để thăm người thân sao?”
“Thứ nhất là thăm người thân, thứ hai là muốn nói chuyện hợp tác với tập đoàn Đế Vương.” Hoa Hiền Phương nói.

Bà cụ Lục nắm tay của cô, vỗ một cái: “Hẹn một ngày nào đó, mời họ qua nhà ăn cơm, mọi người đều là thân thích với nhau, còn có làm ăn qua lại, theo lý thì nhà họ Lục chúng ta nên tận tình một chút.”
“Được ạ.” Hoa Hiền Phương gật đầu một cái.

Miệng của Tư Mã Ngọc Như cũng sắp lệch đến tận dái tai.

“Bà cụ Lục, mẹ có ý gì đây? Chẳng lẽ còn khích lệ Sênh Hạ yêu sớm lui tới với tên con nhà giàu kia sao?”
Bà cụ Lục liếc cô ta một cái: “Có phải con nhà giàu hay không gặp mặt chẳng phải sẽ biết sao?”
Hai cánh tay của Lục Sênh Hạ khoanh trước ngực, biểu cảm đông lại: “Bà nội, mẹ lớn, vừa vặn mọi người đều ở đây, con muốn tuyên bố một chuyện, người này không xứng làm mẹ của con, từ nay về sau, con chỉ gọi mẹ nhỏ.

Bất kể bà làm cái gì, cũng không có liên quan gì đến con, nếu như bà làm chuyện bất lợi cho nhà họ Lục, con sẽ vì việc nước mà quên tình nha!”
Cả người Tư Mã Ngọc Như co rút kịch liệt, giận đến đầu choáng váng, hoa mắt, đầu vai lắc lư hai cái, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Lục Vinh Hàn kịp thời tới ôm cô ta.

“Quá đáng sợ, đứa bé này đã bị người khác tẩy não.” Cô ta run rẩy nói.


Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta một cái: “Cô và Sênh Hạ cũng tĩnh táo hơn một chút, không nên vì một chút chuyện nhỏ, mà ầm ĩ đến mức không thể gỡ ra nổi.”
Bà cụ Lục nhấp, mím môi, biểu cảm hết sức nghiêm nghị: “Sênh Hạ và Kiến Nghi là anh em thân thiết với nhau, cho dù là ai, cũng không thể phá hoại quan hệ giữa bọn họ, nếu không sẽ xử trí bằng gia pháp.”
Lục Sênh Hạ khoác lên khuỷu tay của Hoa Hiền Phương: “Chúng ta phải đi chơi thuyền trên hồ, sau khi trở về, đi vào phòng bếp làm chút lòng ăn.” Cô bé cố ý ở phòng bếp nhấn mạnh hai chữ trên, chính là để chọc tức Tư Mã Ngọc Như.

Trong lòng của cô ta chỉ có con trai bảo bối Ngọc Thanh, căn bản cũng không có người con gái này, cô ta làm hết thảy mọi chuyện cũng là vì Tư Mã Ngọc Thanh, cô bé không thể trở thành công cụ bị cô ta lợi dụng được, cô ta cũng đừng hòng nghĩ có thể làm hại đến lợi ích của cô bé.

Phủi sạch quan hệ với cô ta mới là phương thức bảo vệ bản thân mình tốt nhất.

Hoa Hiền Phương thầy bà cụ Lục và bà Lục mỉm cười cười một tiếng, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả: “Bà nội, mẹ, hai người có muốn cùng nhau chèo thuyền không?”
Bà Lục khoát khoát tay: “Bà không đi, chờ một hồi hai cục cưng kia tỉnh dậy.”
“Vậy bà nội đi chung với chúng con đi.” Hoa Hiền Phương thân thiết đỡ bà cụ Lục.

Bà cụ Lục cười gật đầu một cái: “Được rồi, chơi với mấy đứa trẻ mấy đứa một chút.”
Đáy mắt Tư Mã Ngọc Như lóe lên một tia sáng hung ác bén nhọn.

Cô ta cũng biết bà cụ sẽ thiên vị.

Hoa Hiền Phương là cháu dâu do bà ta và ông cụ lựa chọn, nếu như tính tình âm hiểm hai mặt của Hoa Hiền Phương bị vạch trần, chính là đánh vào hai cái mặt già nua này của họ.

Cô ta sẽ không để cho quỷ kế của Hoa Hiền Phương được như ý, chỉ cần có thể chứng minh Đỗ Chấn Diệp là con nhà giàu có đức hạnh không đứng đắn thì sẽ không còn bất cứ người nào bảo vệ Hoa Hiền Phương được nữa.

Ngày khách đến nhà thăm đó, bà ta sẽ an bài thật kĩ lưỡng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi