CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Hoa Hiền Phương vùi đầu vào anh.

Cô chỉ sợ trái tim mình sẽ bị dao động và sẽ không có cách nào yên bình trở lại được nữa.

Trái tim của con người độc lập với bộ não, không bị bộ não chi phối.

Não có thể khống chế được tay chân, ngũ quan và hành động của con người nhưng lại không thể khống chế được trái tim của con người.

Không khống chế được thì con người sẽ làm ra những việc vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

Trái tim là ngọn nguồn của mọi tình cảm, yêu hay không yêu, yêu thích hay căm ghét, nhớ nhung hay lãng quên… Những tình cảm này luôn làm ảnh hưởng đến con người nhưng lại không thể nào khống chế.

“Ma Vương Tu La, tại sao hoa Kadupul vẫn chưa nở?”
Anh hơi ngây người ra, cái thứ quỷ đó còn kiêu kì hơn cả sự tưởng tượng của anh.

Anh đã sắp xếp hai nhân viên chăm sóc hoa chuyên chăm sóc cho nó nhưng nó vẫn cứ không ra hoa.


“Yên tâm đi bà xã, anh sẽ mua thêm mấy cây về, nó không nở thì cũng sẽ có cây khác chịu nở.”
Cô liếc anh một cái với vẻ trách móc rồi nói: “Cây anh mới mua về thì đâu phải là cây mà chúng ta ước hẹn nữa.

Đều tại anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt để dính tin đồn liên miên nên nó mới không nở hoa.”
Lục Kiến Nghi nghẹn cứng cổ, cảm giác bản thân thật là oan uổng, tự nhiên lại bị đổ tội oan lên đầu.

“Bà xã, rõ ràng em biết là anh bị người ta hãm hại, anh là người đàn ông đàng hoàng, sao có thể trêu họa ghẹo nguyệt được chứ?”
Cô bĩu môi và nói: “Con người em luôn tin rằng không có lửa thì sao có khói, nếu như anh không có dính dáng gì đến Kiều An thì sao lại có thể bị hãm hại được?”
Lục Kiến Nghi toát mồ hôi như mưa, chỉ thấy như có cả đàn quạ đen bay qua trước mắt.

Cái này gọi là có trăm cái miệng cũng không sao biện minh nỗi.

Muốn có được sự tin tưởng của một người phụ nữ ngốc nghếch thì không phải là một chuyện dễ dàng.

Chắc anh sẽ phải dùng hết tinh thần và sức lực của cả đời mình để phấn đấu vì mục tiêu này.

“Đồ ngốc, anh là người như thế nào? Sẽ có một ngày em sẽ hiểu ra.”
Cô cố tình thở dài một hơi, âm đuôi còn dài hơn cả đuôi sao chổi Halley.

“Hi vọng sẽ có ngày đó, đừng để em già rồi, sắp chết đến nơi rồi mà ngày đó vẫn còn chưa đến.”
Anh vuốt nhẹ đôi tay thon dài của mình lên ngực cô và nói: “Nhìn nhận một con người phải dựa vào trái tim chứ không phải dựa vào tai và mắt.

Anh không phải là người quá khó hiểu, chỉ cần em bằng lòng bỏ thời gian vì anh thì nhất định em sẽ hiểu được anh.”
Đôi mi rậm và dài của cô chùng xuống, in lên một vệt bóng mờ trên mí mắt trắng nõn.

“Đợi đến khi hoa Kadupul nở rồi hẵng nói.”
Dù cho anh có tốt thế nào đi nữa, dù anh có là Liễu Hạ Huệ chuyển thế đi nữa thì cũng không cách nào thay đổi kết quả bản giám định DNA đó.

Đó là một cái gai đã cắm sâu vào trong tim cô, mãi mãi cũng không thể nào rút ra được.

Việc duy nhất mà cô có thể làm là không chạm đến nó, không để bản thân phải cảm thấy đau đớn.


Sáng sớm hôm sau cô đã thức dậy và hầm cháo tổ yến đem đến bệnh viện thăm Tần Như Thông.

Tần Như Thông đã tỉnh lại, hôm qua vợ chồng bác Tần đã đến Long Minh, họ phải nhìn thấy con trai không sao thì mới yên tâm.

Hoa Hiền Phương múc ra một chén cháo rồi thêm vào đó một muỗng tương quế hoa để điều vị.

“Tương quế hoa mẹ dầm năm nay thơm thật, em nhớ…” Cô dừng lại một giây, nuốt nước bọt rồi mới tiếp tục nói: “Em nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần anh ăn cháo trắng đều thêm vào một muỗng tương quế hoa.”
Tần Như Thông giật mình, cả người như thoáng có cảm giác co rút lại vì kinh ngạc.

“Hiền Phương…”
Hoa Hiền Phương thấy cay sống mũi, nước mắt cô chảy ra giàn giụa như nước lũ, cô nói: “Anh không phải Tần Nhân Thiên, anh là Thời Thạch, đúng không? Em thật ngốc, rõ ràng hai người là cùng một người nhưng em lại không hề phát hiện ra, còn tưởng anh có hai nhân cách.”
“Hiền Phương, xin lỗi, anh không cố ý muốn lừa em.” Tim Tần Như Thông như co thắt lại, lồng ngực nóng lên như bị đổ một thau sắt nung chảy vào, dung dịch sắt nóng hừng hực lan ra khắp ra lục phủ ngủ tạng của anh ta, phủ lên từng dây thần kinh, làm cho tất cả các tế bào của anh ta đều như muốn vỡ nát.

Hoa Hiền Phương biết, sở dĩ anh ta không quay lại là vì anh ta đã bị thương và mất đi ký ức, anh ta đã quên hết tất cả mọi thứ trước đây, không còn nhớ mình là Thời Thạch nữa.

“Anh Thạch, anh còn sống thật tốt, em thật sự rất vui khi anh vẫn còn sống.”
Cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình không để cho bản thân mất kiểm soát, nhưng tận sâu trong trái tim cô, những cảm xúc đó lại đang cuồn cuộn dâng trào như những con sóng lớn khiến vai cô bất giác run lên.

Tần Như Thông giữ lấy đầu mình rồi quay mặt vào trong, khuôn mặt anh ta dần lộ vẻ bi thương khó có thể diễn tả, anh ta nói: “Có rất nhiều lần anh muốn nói chân tướng cho em nghe nhưng dù cho anh nói ra thì cũng có thể thay đổi được gì?”
“Không phải như vậy.” Cô lắc đầu, cố sức, liều mạng lắc đầu, cô nói: “Anh Thạch, em muốn anh sống, em muốn anh sống, chỉ cần anh vẫn còn sống thì em sẽ không cảm thấy hối tiếc, sẽ không cảm thấy đau nữa.

Dù cho chúng ta không thể nào quay về được quá khứ nhưng chỉ cần vẫn còn có thể thường xuyên nhìn thấy anh, nhìn thấy anh mỉm cười với em, nghe thấy giọng nói của anh thì trái tim em đã cảm thấy được yên bình và nhẹ nhõm.”
Cô không thể kiềm chế được nữa, cô khóc òa lên, khóc mãi một hồi thì lại cười, cười một hồi thì lại tiếp tục khóc.

Tần Như Thông đưa tay ra và kéo cô vào lòng rồi nói: “Đừng khóc nữa, Hiền Phương, anh sẽ không rời xa em nữa, anh sẽ mãi ở bên cạnh em, làm bạn, làm tri kỉ hoặc là anh nuôi của em đều được.”
“Anh Thạch, huhu…” Cô không có cách nào khống chế được tâm trạng kích động của bản thân, nước mắt cô làm ướt đẫm vạt áo trước của anh ta.

Ở cửa phòng bệnh xuất hiện một bóng người cao to.

Người đàn ông khẽ ho lên một tiếng, nhắc nhở họ mình đang ở đó.

Hoa Hiền Phương vội vã ngồi thẳng người lên.

Người đàn ông bước vào trong và đóng cửa phòng bệnh lại.


Mặc dù anh ta đeo khẩu trang nhưng Hoa Hiền Phương vẫn có thể nhìn ra anh ta ngay, đó là Tần Nhân Thiên, người có ngoại hình giống hệt với Thời Thạch.

“Cuối cùng thì anh cũng lộ diện rồi.” Cô rụt rè nói.

Tần Nhân Thiên gỡ khẩu trang ra và nói: “Thật ra trò chơi trốn tìm này cũng rất thú vị.”
Hoa Hiền Phương thút thít rồi lấy khăn giấy ra, lau khô nước mắt trên mặt.

Cô nhìn Thời Thạch rồi lại nhìn Tần Nhân Thiên.

Thật sự hai người họ rất giống nhau, gần như là giống nhau y đúc.

Nếu như họ đứng chung với nhau và không lên tiếng, cũng không để lộ ra biểu cảm gì thì khó mà có thể phân biệt được ai là ai.

“Rốt cuộc hai người có quan hệ gì với nhau? Sao lại giống nhau như thế?”
“Cậu ấy là em trai sinh đôi của anh nên đương nhiên là phải giống nhau rồi, đến cả gen của bọn anh cũng còn tương tự nhau nữa mà.” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.

Hoa Hiền Phương kinh ngạc, mắt cô chợt trợn tròn, cảm giác còn to hơn cả chuông đồng, cô nói: “Hai người là anh em sinh đôi sao? Sao có thể chứ, anh họ Tần, anh ấy họ Thời, anh còn lớn hơn anh ấy một tuổi.”
“Thật ra cậu ấy bằng tuổi anh, chỉ là cậu ấy dùng thân phận con trai nhà họ Thời nên mới nhỏ hơn anh một tuổi.”
Tần Nhân Thiên hạ giọng và chậm rãi nói: “Vợ chồng nhà họ Thời là nhân viên ở công ty của bố mẹ anh, lúc đó họ cùng bàn chuyện làm ăn ở Trung Đông, không ngờ ở đó lại đột nhiên xảy ra chiến tranh, mẹ và dì Thời bế anh và thằng Thông, còn người làm thì bế con của dì Thời, mọi người cùng nhau chạy trốn khỏi khách sạn.

Lúc mẹ chạy ra ngoài thì khách sạn đã bị bom đánh trúng và phát nổ, cả sảnh lớn đều bị đổ sập, dì Thời và người làm đều bị đè bên dưới.

Mẹ còn tưởng là bọn họ đều đã chết, thành phố đó loạn hết lên, khắp nơi đều cháy nổ, vốn dĩ trong thời gian ngắn không có ai đến cứu giúp, chú Thời cũng gặp nạn trong vụ nổ.

Đại sứ quán sắp xếp máy bay, giúp người trong nước sơ tán khẩn cấp, nếu như không đi thì mọi người đều sẽ chết ở đó, vì vậy bố mẹ chỉ có thể đưa anh rời khỏi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi