CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



“Vinh Hàn, mẹ hỏi con, đứa con đó có tồn tại hay không?” Bà cụ nhìn con trai chằm chằm và hỏi.

Lục Vinh Hàn bất giác đưa mắt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt bà cụ, ông ấy nói: “Không có, không có đứa trẻ này, đều là họ suy nghĩ lung tung.”
“Tốt lắm, hãy nhớ lấy lời con nói hôm nay, bây giờ không có thì sau này cũng đừng có.

Trong gia phả thì con chỉ có ba đứa con, tuyệt đối sẽ không có thêm một đứa con nào khác nữa.

Dù cho là có thì con hãy cứ nuôi ở bên ngoài, không có liên quan gì đến nhà họ Lục cả.” Bà cụ Lục nói rõ từng câu từng chữ một, vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định và trịnh trọng.

Giọng của bà cụ luôn rất bình tĩnh, giống như cơn sóng ngầm trước khi có sóng lớn ập đến, chảy một cách chậm rãi và nặng nề.

Lục Vinh Hàn hít một hơi nặng trĩu, cảm giác như bị một tia sét đánh thẳng lên đầu giữa lúc trời trong xanh.

Ý của bà cụ Lục rất rõ ràng, đó chính là không cho đứa trẻ đó nhận tổ quy tông.

Như thế là đồng nghĩa với việc chặn đứng mọi vọng tưởng của Tư Mã Ngọc Như.

Nhưng sao ông ta có thể nhìn con trai của mình không vào được gia phả chứ?
Mấy ngày nay Tư Mã Ngọc Như đã chọc giận bà cụ Lục, bà cụ Lục đang giận đến tận óc, đợi sau khi bà cụ nguôi giận thì nhất định vẫn còn có thể xoay chuyển được.

“Mẹ, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện đuổi hình bắt bóng thế này nữa, con dìu mẹ đến phòng ăn ăn cơm nhé.”

Ông ấy tưởng bà cụ Lục chỉ nói vậy thôi nhưng không ngờ bà cụ lại bảo Hoa Hiền Phương ghi vào sổ, sau này sẽ phải viết vào trong di chúc của bà cụ.

Bà cụ đã làm thật rồi.

Nhà họ Lục đường đường là gia tộc đứng đầu phương Đông, sao có thể cho phép một cô vợ nhỏ tác oai tác quái?
“Hạo Phong, cô không cần phải tiếp tục điều tra chuyện này nữa, Vinh Hàn là chồng của cô, cô phải giữ thể diện cho nó.”
Bà cụ Lục nói rất chân thành, bà Lục im lặng.

Sau khi Tư Mã Ngọc Như biết chuyện thì tức đến mức suýt chút ngất đi.

Không ngờ bí mật của cô ta lại bị phát hiện nhanh đến như thế.

Nhưng nhất định bọn họ sẽ không thể nào ngờ đứa trẻ đó lại là Ngọc Thanh.

Cô ta không tin mình không thể thành công.

Năm đó chẳng qua Võ Tất Thiên cũng chỉ là một tài nhân nhưng dựa vào sự nỗ lực của mình mà bà đã lấy được giang sơn Đại Đường và lên làm vua.

Tại sao cô ta thì không thể chứ?
Chỉ cần có con trai thì sẽ có hi vọng.

Mạng của Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi quá lớn, lần trước ở trên đỉnh núi, rõ ràng cô ta đã vạch kế hoạch rất cẩn thận nhưng lại để họ thoát được nạn.

Cũng không biết Tư Mã Minh Thịnh đã tìm sát thủ ở đâu nữa.

Thành công thì không thấy mà thất bại thì có thừa.

Rõ ràng đã bảo anh ta đợi đến tối, sau khi tất cả bọn họ đều ngủ say rồi hãy thả rắn, như thế thì bọn họ sẽ không thể nào phát giác ra được mình đã bị rắn cắn và sẽ chết trong im lặng.

Lục Sênh Hạ và Lâm Đại Dao cũng có ở đó, sẽ không có ai nghi ngờ đến bọn họ.

Dù cho bọn họ có bị rắn cắn và mất mạng thì cô ta cũng không quan tâm.

Một đám ăn cây táo rào cây sung thì sinh ra cũng chỉ để làm đá lót chân mà thôi.

Muốn thành công thì phải nhẫn tâm kể cả với người thân.

Nhưng cô ta không thể nào ngờ được, cái tên ngốc đó đã thả rắn vào ban ngày.

Sớm biết anh ta ngu dốt đến như thế thì cô ta đã dùng rắn hổ mang chúa độc nhất để khiến bọn họ chết ngay rồi.

Bây giờ người của cảnh sát và Lục Kiến Nghi đều đang truy bắt sát thủ, người nhà họ Lục không tìm được hung thủ thật sự thì sẽ không chịu bỏ qua, nói không chừng họ sẽ lôi em trai cô ta ra.


Cô ta phải hết sức cẩn thận, lần sau ra tay thì nhất định phải khiến cho Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương xuống Hoàng Tuyền.

Hôm sau là cuối tuần, Hoa Hiền Phương và Hứa Kiến Quân chuẩn bị cùng nhau đến thăm bà nội Thời nhưng không ngờ Tần Như Thông đã gọi điện thoại đến báo là không thấy bà nội Thời ở đâu hết.

Vốn dĩ bảo mẫu cùng với bà ấy đi múa tập thể ở quảng trường, sau khi bà ấy đi nhà vệ sinh thì không thấy đâu nữa.

Hoa Hiền Phương vô cùng lo lắng.

Bà nội Thời mắc chứng Parkinson, không cẩn thận là sẽ không nhớ đường về nhà.

Hơn nữa, bà ấy cũng không thân thuộc với Long Minh, một mình bà ấy ở bên ngoài sẽ vô cùng nguy hiểm.

“Kiến Quân, hôm nay con ở nhà, mẹ đi tìm bà nội Thời.”
“Mẹ, Long Minh lớn như thế, nhất định bà cố không biết làm sao để về nhà, bà có đem theo tiền bên người không? Nếu bà đói thì phải làm sao?”
“Không sao đâu cục cưng, nhất định mẹ và cậu cả sẽ tìm ra bà cố.” Hoa Hiền Phương xoa nhẹ lên đầu cậu bé và an ủi.

Lục Kiến Nghi đẩy xe em bé từ công viên trở về, nghe thấy họ nói chuyện thì chau mày lại.

Bây giờ chỉ cần là chuyện có liên quan đến Thời Thạch thì anh đều kị.

“Anh cùng em đi tìm.”
“Không cần đâu, anh ở nhà chăm sóc cho các con được rồi.” Hoa Hiền Phương vội vã phất tay, cô cứ cảm thấy anh qua đó thì sẽ rối chuyện thêm.

Lục Kiến Nghi lại không nghĩ như thế.

Anh phải quản lý nghiêm ngặt cơ hội ở gần nhau của người phụ nữ ngốc của anh và Thời Thạch.

“Mau đi thôi, đừng nói nhiều nữa.” Anh nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi ra ngoài.

Lệnh của anh là thánh chỉ, tuyệt đối không cho phép cô làm trái.

Hoa Hiền Phương bất lực đến cực độ.

Trước mặt ma vương, cô chỉ là một con cừu non yếu đuối, chỉ có thể phục tùng.

Lúc đến công viên, Tần Như Thông và cảnh sát đang bảo người quản lý khu vực tìm kiếm trên camera quan sát.

Từ đoạn phim được ghi lại trong camera có thể nhìn thấy sau khi bà nội Thời ra khỏi nhà vệ sinh đã không quay lại đội hình nhảy múa ở quảng trường mà đi về phía bên cạnh.

Cảnh sát sắp xếp người đến các bộ phận có liên quan để điều tra camera giám sát trong thành phố, Tần Như Thông thì gọi đến rất nhiều thuộc hạ, cho họ tản ra tìm kiếm ở xung quanh.

“Đều tại anh không tốt, anh nên sớm qua đó với bà nội, như thế thì bà sẽ không đi lạc mất.” Tần Như Thông sốt ruột chỉ biết gãi đầu.


Hoa Hiền Phương đưa cho anh ta một bình nước và nói: “Anh Thông, anh đừng sốt ruột, chúng ta đến những siêu thị xung quanh tìm thử, có lẽ bà nội chỉ là muốn đến siêu thị mua chút đồ thôi.”
Tần Như Thông lắc đầu và nói: “Anh đã tìm hết những siêu thị ở quanh đây rồi, bà nội không có ở đó, thường ngày bà ra ngoài đều ngồi xe, vốn dĩ bà không thân thuộc với chỗ này, rốt cuộc bà đã đi đâu rồi chứ?”
“Có lẽ bà ấy muốn quay về Giang Thành.

Người bị bệnh Alzheimer thì ký ức sẽ bị hỗn loạn, có nhiều lúc thứ mà họ nhớ được đều là những chuyện trước đây.” Lục Kiến Nghi suy nghĩ và nói.

Lúc này, cảnh sát đã gọi điện thoại đến.

Từ camera giám sát của thành phố ở gần đó, họ đã điều tra ra được bà nội Thời đã ngồi tuyến xe buýt 201 chạy về hướng bến tàu.

“Chúng ta hãy mau chóng đến bến tàu, xem ra bà nội thật sự muốn về Giang Thành.” Hoa Hiền Phương kéo Lục Kiến Nghi lên xe.

Lúc đến bến tàu, cuối cùng họ cũng đã nhìn thấy bóng dáng của bà nội Thời ở quảng trường phía đông.

Bà ấy đang tìm người mượn tiền mua vé tàu, miệng không ngừng nói: “Cháu trai của tôi bị tai nạn xe, tôi phải về Giang Thành thăm nó, cháu trai của tôi bị tai nạn xe, tôi phải về Giang Thành…”
“Bà nội…” Tần Như Thông chạy thật nhanh qua và ôm lấy bà ấy rồi nói: “Bà nội, bà làm con sợ thót tim, sau này không cho phép bà chạy lung tung như thế nữa.”
Dường như bà nội Thời không nhận ra anh ta, bà ấy nắm lấy tay của anh ta và run run nói: “Cậu thanh niên, cậu có tiền không? Có thể cho bà mượn một ít mua vé tàu không? Bà muốn về Giang Thành, cháu trai của bà bị tai nạn xe, bà phải mau chóng về thăm nó.” Bà ấy vừa nói vừa khóc.

Tần Như Thông sợ nhất là việc bà nội nhớ đến chuyện tai nạn xe, cứ nhớ đến chuyện đó là bệnh tình của bà ấy lại trở nặng hơn.

“Bà nội, cháu là Thời Thạch đây, cháu không bị tai nạn xe, cháu vẫn khỏe đây mà.”
“Cháu không bị tai nạn xe sao? Vậy tại sao cảnh sát lại gọi điện thoại cho bà nói cháu bị rơi xuống sông rồi?” Bà nội Thời thút thít nói.

“Nhất định là có người cố ý gây chuyện, gọi điện thoại bừa đến để lừa bà, sau này bà nhận được mấy cuộc điện thoại như thế thì tuyệt đối đừng tin.” Tần Như Thông ôm chặt lấy vai bà ấy.

Hoa Hiền Phương thở phào rồi nói: “Bà nội, chúng ta về nhà thôi, cháu làm vịt chiên Tứ Xuyên cho bà ăn.”
Bà nội Thời nhìn thấy cô thì như nhớ ra được điều gì đó, bà ấy mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên đầu và nói:
“Bà nhớ ra rồi, đúng là cháu không bị tai nạn xe, cháu và Hiền Phương đã kết hôn, còn sinh cho bà một đứa cháu cố, tên là Kiến Quân.”
Hoa Hiền Phương cười gượng gạo rồi lén nhìn Lục Kiến Nghi một cái.

Sắc mặt Lục Kiến Nghi dần trở nên nặng trĩu.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi