CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Lục Kiến Nghi vừa bước vào cửa, cô đã chống nạnh hai tay, tức giận đứng trước mặt anh, “Lục Kiến Nghi, nếu anh dám phẫu thuật, em sẽ ly hôn với anh.”
“Hùng Văn chết tiệt.” Cổ họng Lục Kiến Nghi phát ra tiếng chửi rủa, tên này càng ngày càng can đảm, còn dám phản bội anh!
“Đừng trách Hùng Văn, anh ấy cũng vì anh mà thôi.

Lục Kiến Nghi, anh đừng quên rằng bất kỳ cuộc phẫu thuật nào, dù lớn hay nhỏ cũng đều có rủi ro, huống hồ anh còn có bệnh nền, nhỡ đâu anh em trai nhà anh bị thương và đánh mất các chức năng cơ bản của anh ấy, lúc đó anh hối tiếc cũng đã quá muộn.


“Anh muốn tránh những rắc rối trong tương lai.” Lục Kiến Nghi nói dứt khoát không chút do dự.

Hoa Hiền Phương tức giận.

“Kiều An, người phụ nữ đó, đã sinh cho anh hai đứa con, em cũng không thấy anh buồn phiền như thế này.

Là vợ của anh, em vẫn mang thai bình thường, còn anh xem nó như là trời sập xuống không bằng, thật là quá đáng! ”
Lục Kiến Nghi đỡ trán đổ đầy mồ hôi.

“Vợ à, mang thai vất vả quá, sinh con ra còn nguy hiểm đến tính mạng.

Anh không muốn em phải mạo hiểm, cũng không muốn em phải chịu đựng.”

Hoa Hiền Phương hừ một tiếng lạnh lùng, hai người cau mày, “Em là phụ nữa, sinh con là chuyện đương nhiên, em vốn là muốn sinh thêm cho anh, để không bị người khác so đo.”
Lục Kiến Nghi khóc cũng không được mà cười cũng không xong, “Cô gái ngốc, anh phải nói bao nhiêu lần em mới có thể tin rằng anhkhông có con ngoài giá thú.”
“Dù anh có nói vạn lần hay vạn năm, em cũng sẽ không tin.” Cô cong môi, rốt cuộc sự thật sẽ hơn lời nói suông, không cách nào thay đổi kết quả kiểm tra ADN..

Lục Kiến Nghi vô cùng u sầu!
Con đường còn dài, cần một thời gian dài để chứng minh sự vô tội.

“Một ngày nào đó, em sẽ cảm thấy có lỗi vì đã vu oan cho anh.”
Hoa Hiền Phương cong môi, “Ước gì có một ngày như vậy.”
Sau khi uống một ly sữa, cô đi ngủ.

Lục Kiến Nghi nằm bên cạnh cô, hai tay ôm đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, “Cô gái ngốc, vì em suốt ngày lo lắng, nên anh phải phẫu thuật, để em sẽ không phải lo lắng nữa.”
Hoa Hiền Phương đôi mắt mơ mơ hồ hồ mở to, “Ý của anh là anh có thể phạm sai lầm.”
Anh rối bời, “Anh không muốn em lo bò trắng răng.”
Cô xoay người, ôm khuôn mặt tuấn tú của anh trong tay, “Lục Kiến Nghi, em nói cho anh biết, em không cho phép anh ngược đãi hay làm hại bản thân.

Anh phải hoàn thiện và hoàn hảo, nếu không em sẽ không cần anh nữa.”
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa lên môi hôn lên, rất bất lực, “Hiện tại, bỏ qua cho thứ quỷ này lựa lúc yếu thế mà vào này đi.”
Cô yên tâm, kéo chăn bông lên, nhắm mắt đi ngủ.

Lục Kiến Nghi không buồn ngủ chút nào, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm cái bụng vẫn bằng phẳng của cô.

“Quỷ con, rốt cuộc mi làm sao để vào được vậy, mi thật biết cách tìm được kẽ hở.

Mi có biết cái này gọi là chim bồ câu chiếm tổ của chim ác là không.”
Ánh mắt anh đầy vẻ bất mãn và ghét bỏ không thể che giấu được.

“Tôi đã nghĩ ra tên của mi rồi.

Gọi là Lục Đa Dư.

Nhóc chỉ là một sự tồn tại dư thừa…”
Anh cho rằng Hoa Hiền Phương đã ngủ say từ lâu, nhưng thật ra cô vẫn tỉnh táo, chỉ nhắm mắt mà không nhúc nhích.

Nghe những lời anh nói, cô gần như muốn hộc máu, cảm thấy có một hàng quạ đen đang bay lượn trên đầu cô, xung quanh là cỏ và những con ngựa đang chạy loạn xạ trong đống bùn.

Đứa con tội nghiệp của cô ấy có lẽ đang run lên vì sợ hãi.

“Lục Kiến Nghi, anh nói chuyện với con như thế này có tốt không? Nó nghe thấy hết đó, thật là buồn biết bao.”

Lục Kiến Nghi rung lên dữ dỗi, “Anh còn tưởng rằng em đã ngủ.”
Cô ranh mãnh liếc nhìn anh, “Anh cứ nói nhảm, làm sao em ngủ được?”
“Anh chỉ là đang dạy nó một chút, kẻ không mời mà tới chính là kẻ phiền phức nhất.” Anh có hơi chán ghét nói.

Hoa Hiền Phương xị mặt lại, dùng sức đánh một đấm vào vai anh, “Lục Kiến Nghi, đây là con của chúng ta.”
Anh dang hai tay, “Anh đã có ba con rồi, nó thực sự là dư thừa.”
Hoa Hiền Phương buồn bực.

Lúc trước Kiến Diệp sinh muộn hai tiếng, đã khiến anh rất không vui, anh cứ lạnh lùng với cậu bé, không ôm cậu.

Bây giờ đứa trẻ này không biết nó sẽ bị anh ghét bỏ đến mức nào nữa, e rằng sẽ bị dồn vào góc tường rồi ngồi vẽ vòng tròn dưới đất.

“Lục Kiến Nghi, đứa trẻ là một thiên thần nhỏ của ơn trên ban tặng cho chúng ta.

Nếu nó ở đây, chúng ta phải bảo vệ nó và yêu thương nó, anh biết không?”
Lục Kiến Nghi không hề được an ủi một tí nào.

Anh không thể bình tĩnh khi nghĩ rằng cô ấy sẽ bị chiếm đóng trong chín tháng và liều mạng khi sinh con.

Khi Kiến Dao và Kiến Diệp được sinh ra, cô ấy đã đau đớn trong sáu tiếng đồng hồ, và cuối cùng ngất đi một cách yếu ớt.

Nhìn cô đau đớn giãy giụa, tim anh như bị dao cắt, vô cùng hoảng sợ, sợ cô gặp tai nạn.

Nhưng anh ở bên cạnh cô ấy cũng không giúp được một chút gì, cũng không thể chia sẻ được gì cho cô ấy.

Cảm giác bơ vơ, bất lực và không thể nắm bắt này rất khó chịu.

Và loại sợ hãi này giống như một cơn ác mộng, anh thực sự không muốn trải qua lần thứ hai.

Ở bên cô, anh không dám mạo hiểm điều gì dù là nhỏ nhất.

Nếu mất cô ấy, anh ấy sẽ không thể sống tiếp nổi.

“Cô gái ngốc, em không sợ đau sao?”
“Chỉ đau vài tiếng, em chịu được.” Cô cười nhẹ, không quan tâm.

Lục Kiến Nghi thở dài, thật khó bình tĩnh!
“Vợ ngủ đi, bây giờ phải chú ý nghỉ ngơi.” Anh cần thời gian để tiêu hóa năng lượng tiêu cực trong lòng.


“Ừm.” Cô vuốt ve bụng mình rồi lại nhắm mắt.

Ngày hôm sau, họ quay trở lại thành phố Long Minh.

Hoa Hiền Phương báo tin vui cho bà cụ và Y Hạo Phong.

Bà cụ cười ngoác miệng, “Lại có cháu à, tốt quá.”
“Đã đến lúc tổ chức tiệc mừng ở nhà rồi.” Y Hạo Phong cười nói, “Thành phố Long Minh có một phong tục, nếu con mang thai dưới ba tháng thì không được thông báo.

Đừng nói với bọn trẻ và những người khác.

Chờ ba tháng sau mới thông báo tin vui.


“Vâng.” Hoa Hiền Phương cũng nghĩ như vậy.

Vào phòng em bé, Kiến Dao và Kiến Diệp đang ngồi trên chiếu và chơi đồ chơi.

“Mẹ, bố!”
Nhìn thấy họ, cả hai cất tiếng gọi ngọt ngào.

Hoa Hiền Phương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của con, trong mắt tràn đầy trìu mến.

Lục Kiến Nghi ôm con gái, Kiến Diệp đi tới ôm lấy chân anh, “Kiến Diệp cũng muốn được bố ôm.”
“Được rồi.” Lục Kiến Nghi đặt con gái xuống, bế con lên, nâng lên cao, xoay người rồi đặt con xuống.

Anh vui vẻ cười khúc khích.

Hoa Hiền Phương ngồi trên chiếu chơi với lũ trẻ, trong lòng nghĩ về Yến Tư.

Liệu Yến Tư có biết về chuyện của khách sạn Hilton không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi