CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Tư Mã Ngọc Thanh vỗ ngực nói: “Chắc chắn sau này em sẽ là nhà thưởng thức món ăn giỏi nhất, không ai qua được đâu!”
Lục Sênh Hạ xoa đầu cậu bé, làm ra vẻ như người lớn, nói: “Có tài thì lo mà phát triển, gắng luyện tập, đừng để bị mai một.”
Lời của Lục Sênh Hạ nói trúng tim đen Tư Mã Ngọc Thanh, nếu như tiếp tục sống cùng người cô ác quỷ kia thì tương lai của cậu bé coi như tan nát, hơn nữa thì mất mạng.

“Cô sẽ không tìm tới đây đâu đúng không?”
“Trong thời gian này, em đừng ra ngoài, chỉ nên ở nhà thôi.

Bà nội Thời và những người chăm sóc cho em đều không biết thân phận của em.

Trước khi anh Thông quay lại thì em vẫn an toàn.” Lục Sênh Hạ đáp.

Hàng lông mi dài và dày dặn của Hứa Kiến Quân khẽ chuyển động: “Mỗi ngày bà nội và người làm đều đến công viên, sau đó ở nhà xem hát hí kịch, không đi nơi nào khác nữa.

Cậu ở đây sẽ an toàn hơn bất cứ chỗ nào khác.

Nếu như bình thường không có chuyện gì thì cậu đừng gọi điện thoại cho chúng tớ, tránh việc bất cẩn làm mẹ cậu phát hiện, tớ và cô nhỏ sẽ chủ động gọi cho cậu.”
“Ừ, tớ hiểu rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu.


Lúc này, Tư Mã Ngọc Như mới phát hiện ra con trai mình đã biến mất, bởi vì vệ sĩ đến trường không đón được thằng bé.

Dây thần kinh khắp người cô ta căng như dây đàn, lòng như lửa đốt, bèn gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn.

Lục Vinh Hàn gấp gáp trở về ngay trong đêm, hỏi: “Đã báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi.” Tư Mã Ngọc Như khóc đến khàn giọng: “Minh Thịnh về nhà tìm rồi, Ngọc Thanh cũng không về đó, có khi nào thằng bé bị người ta bắt cóc rồi không?”
“Hai ngày nay tôi không ở nhà, cô có cãi nhau với Ngọc Thanh không?”
“Không có.

Mấy hôm nay Ngọc Thanh ăn đồ ăn tầm phào bị đau bụng, em đau lòng muốn chết đi được, sao lại cãi nhau với thằng bé được chứ?” Tư Mã Ngọc Như cố ý giấu chuyện ăn vịt rán giòn.

Lục Vinh Hàn giật mình hỏi: “Ngọc Thanh ăn đồ ăn bị đau bụng sao? Có nặng không?”
“Không nghiêm trọng, nghỉ hơi hai ngày là khoẻ rồi.” Cô ta hờ hững đáp.

Lục Vinh Hàn cũng không nghĩ nhiều, nói: “Hôm nay thi cuối kỳ, ngày mai là kỳ nghỉ đông, có khi nào thằng bé chơi vui quá đã đến nhà bạn học nào đó rồi chăng? Sợ cô không đồng ý nên mới không nói cho cô biết.”
“Cảnh sát đã hỏi tất cả các bạn học rồi, thằng bé không ở nhà ai cả.” Tư Mã Ngọc Như nói trong lo lắng.

Lục Vinh Hàn châm lửa điếu xì gà rồi nói: “Nếu là bị bắt cóc thì phải có điện thoại gọi đến.

Nếu như không có cuộc điện thoại nào thì không phải là bắt cóc rồi.”
Tư Mã Ngọc Như nheo mắt, ánh nhìn lạnh lùng sượt qua đôi mắt cô ta: “Lẽ nào thằng bé đang ở nhà họ Lục?”
Chẳng lẽ… Ngọc Thanh đến nhà họ Lục tìm Hoa Hiền Phương tính sổ một mình sao?
Miệng lưỡi Hoa Hiền Phương giảo hoạt bao nhiêu, nếu như thằng bé lại bị lừa gạt vậy thì bao nhiêu kế hoạch cô ta rắp tâm sắp đặt đều thành công cóc.

Lục Vinh Hàn nhảy xuống sô pha, nói: “Tôi đi gọi điện thoại cho quản gia, dì ấy nhất định biết Ngọc Thanh có ở đó hay không.”
“Ừ.” Tư Mã Ngọc Như gật đầu.

Nếu như Hoa Hiền Phương dám giấu con trai cô ta, cô ta sẽ sống mái với cô một phen.

Lục Vinh Hàn gọi điện thoại cho dì Mai quản gia, nhưng dì Mai nói là Tư Mã Ngọc Thanh chưa từng đến đấy.

Tư Mã Ngọc Như không tin: “Không được, em phải đến thẳng đó xem.

Bây giờ toàn bộ nhà họ Lục đều thuộc sự quản lý của Hoa Hiền Phương, nếu cô ta không cho dì Mai nói thì dì Mai cũng không dám nói.”
Lục Vinh Hàn giữ chặt vai cô ta, nói: “Cô đi cũng vô ích thôi, bảo vệ sẽ không cho cô vào đâu.


Chi bằng để tôi đi thì hơn.”
“Bọn họ giấu con trai em, dựa vào đâu không cho em vào?” Tư Mã Ngọc Như giận đùng đùng.

“Còn chưa chắc có phải thằng bé ở nhà họ Lục không mà.” Lục Vinh Hàn khoác áo đi ra ngoài.

Lúc này, mọi người trong biệt thự nhà họ Lục đều đã ngủ say.

Hoa Hiền Phương đang say giấc trong vòng tay của Lục Kiến Nghi.

Cô không có bất kỳ triệu chứng như những thai phụ khác, ăn ngon ngủ ngon, khiến Lục Kiến Nghi cảm thấy được an ủi một chút.

Nếu không, anh sẽ càng thêm chán ghét đứa nhỏ không mời mà đến này.

Lục Vinh Hàn bị bảo vệ chặn lại.

“Giám đốc Lục, không phải chúng tôi không cho, mà là cậu chủ đã dặn kỹ ngài cũng phải hẹn trước như những vị khách khác vậy.

Giờ đã muộn rồi, cậu mợ chủ đều đã ngủ cả rồi, ngài hãy quay về đi.”
Lục Vinh Hàn chịu đả kích cực lớn.

Tuy rằng bà cụ Lục không đuổi ông ấy ra khỏi nhà họ Lục, nhưng trong mắt mọi người ông ấy đã không còn là người nhà họ Lục nữa rồi.

“Hôm nay Ngọc Thanh có đến đây không?”
Bảo vệ kiểm tra danh sách khách đến một lượt rồi đáp: “Không có ghi nhận cậu chủ Ngọc Thanh có đến và đi, cậu chủ Tư Mã cũng là khách, nếu như cậu ấy đến nhất định phải hẹn trước.

Tôi tra cứu chỗ danh sách này thì không có ghi nhận cậu ấy có hẹn trước hay ra vào gì cả.”
Lục Vinh Hàn không còn gì để nói, chỉ đành quay về nhà trước rồi tính tiếp.

Nhưng ông ấy vẫn ôm một tia hi vọng, cũng có khả năng mấy đứa nhỏ giấu Ngọc Thanh đi rồi mang vào, trước đây bọn nó cũng từng làm chuyện như vậy rồi.

“Cậu nói lại với mợ chủ ngày mai tôi lại tới.”
“Vâng.” Bảo vệ đáp.

Hôm sau lúc đang dùng bữa sáng, dì Mai đến nói chuyện Lục Vinh Hàn đến cho Hoa Hiền Phương nghe.


Lục Kiến Nghi ngồi ở bên cạnh bất giác nhíu mày: “Nói với ông ấy không có chuyện quan trọng thì đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi.”
“Nghe bảo vệ nói hình như ông ấy đang tìm cậu chủ Ngọc Thanh.” Dì Mai nói.

Hoa Hiền Phương ngơ ngác: “Không thấy Ngọc Thanh đâu sao?”
“Không liên quan đến em.” Ánh mắt của Lục Kiến Nghi lạnh băng, giống như cái lạnh ở Bắc Cực cuốn bay tất cả mọi thứ.

“Không được, ngộ nhỡ Ngọc Thanh xảy ra chuyện gì thật thì sao?” Hoa Hiền Phương giận dữ liếc anh: “Dì Mai, chút nữa ông chủ đến thì cho ông ấy vào nhé!”
Sau khi dì Mai ra ngoài, Lục Kiến Nghi búng vào trán cô: “Em là đồ vô lương tâm.”
Hoa Hiền Phương nhăn mặt đáp: “Chuyện của người lớn đừng làm ảnh hưởng đến trẻ con, em luôn đối xử với Ngọc Thanh như em trai ruột mà.”
Lúc bọn họ nói chuyện, vừa hay Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân cũng đi tới trước cửa nhà ăn nhìn nhau, giả vờ như không nghe thấy gì tiếp tục bước vào phòng khách.

“Đói quá đi mất! Hôm nay cô vừa dậy đã cảm thấy đói rồi.” Lục Sênh Hạ sờ bụng, cười nói.

“Cháu cũng vậy.” Hứa Kiến Quân ngáp dài: “Cô nhỏ ơi, ăn sáng xong chúng ta đi đâu chơi giờ?”
“Cô muốn đi cưỡi ngựa ở trường đua ngựa.” Lục Sênh Hạ chớp đôi mắt xinh xắn của mình.

“Mẹ cháu nói cháu vẫn còn nhỏ, không thể cưỡi ngựa, cháu cho ngựa ăn cũng được.” Tiểu Quân nhanh miệng trêu đùa.

Hai “túi sữa nhỏ” theo bà nội vào nhà hàng, vừa nghe thấy từ “ngựa” thì mắt sáng rỡ.

“Anh hai, em cũng muốn cho ngựa ăn.” Kiến Dao bước tới, túm lấy vạt áo Tiểu Quân.

“Ngựa ăn cỏ non, anh đút cỏ cho nó ăn.” Giọng nói trong trẻo của Kiến Diệp vang lên.

Tiểu Quân xoa đầu hai đứa nhỏ, nói: “Các em còn nhỏ quá, chẳng may bị ngựa cắn trúng ngón tay thì phải làm sao đây? Các em đứng bên cạnh xem thôi, đợi đến khi các em lớn như anh rồi thì mới được bón cho ngựa ăn nhé!”
Bộ dạng lúc nói chuyện của cậu bé giống như một “người lớn bé bỏng” vậy.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi