CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Tư Mã Minh Thịnh hơi ngạc nhiên: “Nếu cô ấy đã đồng ý tại sao chị phải tự làm khổ mình như vậy nữa chứ?”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Nhận tổ quy tông thôi thì có ích gì chứ? Cái chị muốn là để cho Ngọc Thanh trở thành người nắm giữ nhà họ Lục cơ.”
Trong lòng Tư Mã Minh Thịnh có chút tức giận.
Chị gái suốt ngày ảo tưởng những thứ không thực tế thật sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu ta.
“Gần đây em nhận được nhiều đơn hàng lớn nên rất bận, nếu chị không có chuyện gì đặc biệt thì đừng tìm em.”
Tư Mã Ngọc Như tức hộc máu, những chuyện này vẫn luôn là Tư Mã Minh Thịnh làm cho cô ta, nếu bây giờ không có cậu ta thì chẳng khác nào Tư Mã Ngọc Như mất đi trợ thủ đắc lực
“Minh Thịnh, em có ý gì, em muốn buông tay mặc kệ chị sao?”
“Không phải em đã nói rồi sao? Chỉ cần chị có thể giúp em giành lại tập đoàn Mã thị, giết người phóng hỏa chuyện gì em cũng sẽ giúp chị hết.” Tư Mã Minh Thịnh nói.

Bây giờ mục tiêu duy nhất của cậu ta chính là giành lại tập đoàn Mã thị.
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Chỉ cần em giúp chị nghĩ cách giết Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương, chị sẽ giúp em lấy lại Mã thị.”
Tư Mã Minh Thịnh day day trán: “Chị ơi, em phát hiện chị càng lớn tuổi lại càng ngây thơ đấy.


Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương dễ bị giết như vậy sao? Sau khi chị gây ra chuyện ở khu nghỉ mát thì có rất nhiều con mắt đang dòm chừng chúng ta đấy.

Việc chúng ta nên làm nhất bây giờ chính là chờ đợi thời cơ, chờ khi chuyện này êm xui mới có thể hành động.”
“Chờ ư? Em muốn chị phải chờ tới khi nào? Chị đã chờ đợi mười mấy năm rồi, chị không thể đợi thêm được nữa.” Tư Mã Ngọc Như nôn nóng, không giữ được bình tĩnh.
“Nếu ban đầu chị giữ hình tượng một người vợ một người mẹ hiền hậu, đợi đến khi Ngọc Thanh lớn rồi mới hành động thì bây giờ cũng không ra nông nỗi này.” Tư Mã Minh Thịnh nói những lời sắc bén.
Tư Mã Ngọc Như giống như bị chọc vào nỗi đau, cơ mặt co rúm lại.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này cô ta như muốn phát điên lên, thét đến chói tai.
Cô ta tốn bao nhiêu công sức để lên kế hoạch trong nhiều năm như vậy rồi cứ tan tành như vậy à.
Sai một nước cờ, thua cả bàn cờ, ngay cả cơ hội sửa sai cũng không có.
“Bây giờ chuyện cũng đã lỡ rồi, em có nói cũng không giải quyết được gì nữa, em nghĩ cách xoay chuyển tình hình có ích hơn đấy.”
“Cách tốt nhất lúc này chính là để anh rể giúp chúng ta giành lại tập đoàn Mã thị, sau đó để anh ấy chuyển toàn bộ tài sản sang tên cho Ngọc Thanh.

Những thứ khác đều là ảo tưởng không thực tế.” Tư Mã Minh Thịnh nghiêm túc nói.
Tư Mã Ngọc Như có chút bực bội: “Mã thị, Mã thị, lúc nào trong lòng em chỉ có Mã thị.

tham vọng của em cũng chỉ đến thế thôi à?”
“Chúng ta không còn trẻ nữa, phải làm chuyện an toàn nhất.

Chị suốt ngày cứ suy nghĩ đến chuyện giết người thôi.

Nếu chị giết Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương người nhà họ Lục có bỏ qua cho chị không? Bọn họ dù phải đào sâu ba mét thì cũng phải tìm ra hung thủ.

Còn có nhà họ Y và Y Hạo Phong, bọn họ cũng không phải những người có thể động vào.


Đến lúc đó dù chị có thề thốt phủ nhận thì họ cũng sẽ giết chết chị.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
Sở dĩ cậu ta dám động đến Mã Ngọc Linh là bởi vì nhà họ Tư Mã đã bị cậu ta khống chế.
Nhưng nhà họ Lục thì không.
Hiện tại nó không còn thuộc sở hữu của Lục Vinh Hàn nữa.
Bởi vì chuyện của con nên Lục Vinh Hàn đã ghi hận cậu ta từ lâu, thiếu điều kiếm cớ để giết chết cậu ta thôi.
Bây giờ cậu ta không còn như con thiêu thân cứ thấy đống lửa là lao vào nữa.
“Được rồi được rồi, em phải đi rồi, chị tự giải quyết mọi chuyện đi, chị muốn giết Lục Kiến Nghi là chuyện của chị, đừng lôi em vào.”
Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng: “Em tráo chị gái của nó, em nghĩ nó sẽ tha cho em sao?”
“Chuyện này là do chị bảo em làm mà.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Nhưng Lục Kiến Nghi sẽ không nghĩ như vậy, coi như bây giờ nó chưa có hành động gì, thì sau này cũng sẽ tìm cơ hội giết chết em.

Nếu như chúng ta không hành động trước thì chỉ có thể ngồi im chờ chết thôi.” Tư Mã Ngọc Như cố ý hù dọa cậu ta.
Tư Mã Minh Thịnh cảm thấy bất lực.
Trước đây cậu ta cũng có một đồng minh, chính là Mộ Dung Cẩm Lý.
Cô ta có một nhóm sát thủ làm việc dưới trướng của mình, những người mà cậu ta cần tìm đều đến từ nhóm sát thủ này.
Nhưng hiện tại quốc tế kiểm tra nghiêm ngặt, Mộ Dung Cẩm Lý vẫn đang ẩn trốn, không dám xuất hiện.
Nếu muốn ra tay với Lục Kiến Nghi cũng phải chờ đến khi Mộ Dung Cẩm Lý trở về mới được.
Mộ Dung Cẩm Lý có một mối thù sâu đậm với Lục Kiến Nghi, để cô ta đi xử lý Lục Kiến Nghi là tốt nhất, không cần làm bẩn tay mình.
“Em tự có sắp xếp, trong thời gian này chị nhất định không được làm chuyện thiếu suy nghĩ nào đó.”
Tư Mã Ngọc Như nở một nụ cười nham hiểm, đây mới là em trai của cô ta chứ.
Nhà lớn của nhà họ Lục, bà cụ đang xem mạch cho Hoa Hiền Phương.
Lục Kiến Nghi sốt ruột ngồi bên cạnh, cho đến khi bà cụ gật đầu một cái, nói tất cả đều bình thường thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ thấy lần này Hiền Phương mang thai cũng không có phản ứng gì bất thường cả, ăn ngon, ngủ ngon.” Y Hạo Phong cười nói.

“Đây chắc chắn là một đứa bé ngoan.” Hoa Hiền Phương vuốt ve cái bụng của mình, có lẽ bởi vì không nhận được sự yêu thương của bố, nên đứa con trong bụng của cô rất ngoan ngoãn, không khéo khi sinh ra sẽ bị kêu là Lục Dư Thừa.
Hứa Kiến Quân cùng anh chị em chạy tới: “Bố ma vương, chúng ta chơi trò richman đi.

Con đã dạy cho Kiến Dao và Tiểu Diệp rồi.”
“Để cô út chơi với các con.” Lục Kiến Nghi xoa đầu thằng bé.
“Cô út đang hẹn hò với cậu họ của con, con không muốn làm kỳ đà cản mũi, làm phiền họ đâu.” Hứa Kiến Quân lè lưỡi.
“Đây là trò con nít.” Lục Kiến Nghi gãi gãi mũi, rất dễ nhận ra là anh không muốn chơi.
Thằng bé bĩu môi: “Chúng con muốn đánh bại bố.”
Lục Kiến Nghi bật cười: “Con có thể đánh thắng bố sao?”
“Sao lại không thể? Trò giỏi hơn thầy là bình thường mà.” Hứa Kiến Quân chớp chớp hai hàng lông mi dày, trên mặt lộ ra một vẻ gian xảo.
Lục Kiến Nghi xoa đầu thằng bé: “Được rồi, lần này cho con cơ hội khiêu chiến bố.”
Họ cùng đi ra ngoài sân, ngồi trên chiếu đánh cờ, Hoa Hiền Phương ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh nhìn bọn họ.
Y Hạo Phong nhìn Hứa Kiến Quân, trong mắt hiện lên một sự khó hiểu: “Mẹ, mẹ có thấy kì lạ không, đứa nhỏ Kiến Quân này càng lớn càng giống Kiến Nghi nhà chúng ta.”
Ánh mắt sâu thẩm của bà cụ Lục xẹt qua: “Càng lớn càng giống Kiến Nghi không tốt sao?”
“Con muốn để Tiểu Quân và Kiến Nghi làm xét nghiệm ADN, không phải trước đây Hiền Phương đã từng nghi ngờ thằng bé sao? Con nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy không đúng, Hiền Phương vừa sinh non không lâu thì mang thai, như vậy không phải hơi kỳ lạ sao? Mẹ là bác sĩ, mẹ nghĩ xem có khả năng này không?”
Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà: “Không phải là không có khả năng, nhưng cơ thể sẽ trở nên rất suy nhược.”
Y Hạo Phong nhún vai một cái: “Có lẽ do con suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Quân rõ ràng là con của Kiến Nghi, Hiền Phương không thể giấu mãi chuyện này được.”
Bà cụ Lục thở dài: “Cũng không biết trước đó hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này đều tại con, nếu lúc đó con đối xử tốt với Hiền Phương một chút thì hai đứa sẽ không phải xa nhau.” Y Hạo Phong áy náy nói..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi