CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



“Chắc những người đó không ăn chay.” Lục Kiến Nghi sờ sờ cằm, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ai trong bọn họ cũng cao to đẹp trai, phong thái phóng khoáng.

Nếu không phải muốn nhận được thứ gì đó thì sao họ lại cam lòng cặp với một bà già chứ?” Hoa Hiền Phương nói.
Tuy nhiên bà cụ Đỗ được chăm sóc rất tốt nên nhìn bà ta vẫn còn có sức hút, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng bà đã sáu mươi tuổi rồi.
Lục Kiến Nghi ôm vai cô: “Em có thể thuyết phục Sênh Hạ không kết hôn, sau đó tìm người gia cảnh bình thường được không?”
“Không được, vốn dĩ là nhà giàu, làm sao có thể kết hôn với người bình thường được.

Tính ra nhà họ Đỗ cũng không quá phức tạp.

Dù sao bà cụ Đỗ cũng chỉ có hai người con.

Khi ông Khang Hải về già có chín người con trai cơ mà.

Chấn Diệp nhà chúng ta là người đàn ông phù hợp nhất với Sênh Hạ rồi, không một ai sánh bằng nó.” Cô nói không chút do dự và dứt khoát.
Lục Kiến Nghi biết cô sẽ nói thế này: “Tuy cô nhỏ Đỗ giỏi giang hơn, nhưng dì cũng không phải là người ăn chay.


Dì ấy đã nằm gai nếm mật trong nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể thoát khổ.” Hoa Hiền Phương tức giận trừng mắt nhìn anh một cái.
“Sao em lại cảm thấy anh so sánh dì em với Tư Mã Ngọc Như.

Dì em không có tham vọng lớn như vậy.”
Lục Kiến Nghi gõ đầu cô một cái: “Dì của em là vợ chính thức, còn em họ của em là con trai trưởng, có thể so sánh được sao?”
“Không.” Đầu cô lắc lắc như đánh trống mà lải nhải: “Chú em là con trai trưởng, dì em là con dâu, cô nhỏ Đỗ mới là con ngoài giá thú.

Trước đây, bà cụ Đỗ không ưa dì em vì thân phận thấp kém, mà con dâu trước đây của bà cụ là cô chủ nhà giàu, so ra dì em lại kém người ta.

Bây giờ thì khác, nhà họ Hoa của chúng em cũng là một trong những gia tộc số một số hai ở Giang Thành, không thua gì con dâu trước đây của bà ta.

Em có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ của bà ta đối với dì em tốt hơn trước rất nhiều, hẳn là cô nhỏ Đỗ và Đỗ Di Nhiên có cảm giác khủng hoảng, bọn họ không thể cứ ngồi chờ chết như thế, không biết tiếp theo họ sẽ sử dụng âm mưu gì và những thủ thuật gì.”
“Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn, không có gì đáng ngại.” Lục Kiến Nghi nhún vai, thản nhiên nói.
Ánh mắt Hoa Hiền Phương dần dần thâm sâu, cô biết Lục Kiến Nghi sẽ không để yên, Sênh Hạ là em gái quý giá nhất của anh, anh không thể để cho cô bé phải chịu bất kỳ oan ức nào dù là nhỏ nhất.
Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đến biệt thự ở thung lũng của nhà họ Đỗ.

Họ đi lên bằng cáp treo, mà không leo núi.

Nhìn từ trên cáp treo sẽ thấy một thác nước nhỏ ở phía xa xa, nước chảy róc rách tụ lại thành dòng, chảy trong khe núi.

Sau khi đi bộ vài trăm mét dọc theo con suối, thì sẽ nhìn thấy một tòa nhà kiểu lâu đài phương Tây.

Căn biệt thự có tổng cộng bốn tầng, trên mái có một đài quan sát to lớn có lắp đặt kính thiên văn, đứng ở đó có thể nhìn thấy các vì sao.
Đỗ Di Nhiên không có tâm trạng chơi đùa, cô ta chuẩn bị thực hiện kế hoạch của mình.

Sau khi ăn tối, cô ta nói thản nhiên nói: “Sau vườn có trồng được một loại hoa kỳ dị là hoa quỳnh.

Bây giờ đang là mùa nở hoa.

Nếu may mắn thì có thể nhìn thấy nó nở hoa vào ban đêm đấy.”
Hai mắt Lục Sênh Hạ sáng lên, cô bé quay đầu nhìn về phía Hoa Hiền Phương và Lâm Đại Đao rồi nói: “Chị dâu, chị họ, em chưa từng thấy hoa quỳnh bao giờ cả, hay là chúng ta cùng đi xem đi.”
“Được.” Hoa Hiền Phương và Lâm Đại Đao gật đầu.
Sau khi trời tối, họ ra vườn hoa ngồi trong đình vừa uống trà, trò chuyện vừa chờ xem hoa nở.


Lục Kiến Nghi không đi, anh có một cuộc họp qua điện thoại vào buổi tối.
Trong không khí, hương hoa không ngừng tỏa ra, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lục Sênh Hạ nhấp một ngụm trà xanh rất hài lòng nói: “Em nghe nói rằng hoa quỳnh là loài hoa tượng trưng cho tình yêu.

Nó sớm nở tối tàn và chỉ dành cho Vi Đà.

Nếu đôi tình nhân nào nhìn thấy hoa đang nở rộ, thì nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Vậy thì em và Chấn Diệp nhất định phải đợi đến khi hoa nở.

Bọn chị đều đã kết hôn, có được chúc phúc hay không cũng không quan trọng.

Hai người bọn em đều còn trẻ, có được sự chúc phúc thì đường tình duyên trong tương lai sẽ thuận buồm xuôi gió.” Lục Đại Đao cười nói.
Lục Sênh Hạ mỉm cười, cô vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Đỗ Chấn Diệp: “Anh Chấn Diệp là của em.

Ai muốn giành với em, em sẽ liều mạng đánh người đó.”
“Sợ là người phụ nữ dám giành giật đàn ông của con gái nhà họ Lục trên đời này còn chưa ra đời.” Hoa Hiền Phương cười nói.
Đã gần tám giờ, nụ hoa trắng như ngọc của hoa quỳnh chậm rãi hé mở.

Những cánh hoa trắng như tuyết, tựa như một tiên nữ thuần khiết giáng trần.
“Oa, đẹp thật đấy.” Lục Sênh Hạ thở dài một tiếng, chắp tay lại, thầm nguyện ước, hy vọng cuối cùng cô và Đỗ Chấn Diệp có thể có duyên thành một đôi.
Trong biệt thự, hơn tám giờ, Lục Kiến Nghi đã họp xong, anh chuẩn bị đi tìm Hoa Hiền Phương, người làm Trần Lục đã đi tới.
“Anh Lục, hoa quỳnh đang nở rộ, bà Lục đang đợi anh ở trong phòng trồng hoa, để hai người cùng thưởng thức hoa nở, tôi đưa anh đến đó.” Lục Kiến Nghi gật đầu, anh không nghĩ nhiều, đi theo cô ta xuống lầu.
Ngôi nhà hoa được xây dựng ở góc Đông Nam của khu vườn, tường được làm bằng kính và hai bên đường phủ đầy hoa hồng, chắn hết tầm nhìn, nên nhìn từ bên ngoài vào thì hoàn toàn không thể nhìn thấy được bên trong.

Mở cửa phòng trồng hoa ra, có một mùi đặc biệt lan tỏa.

Bên trong rất lớn, có một phòng kế bên.

Lục Kiến Nghi nhìn xung quanh, nhưng anh không thấy Hoa Hiền Phương.
“Vợ tôi ở đâu?”
“Ở phòng ngăn bên trong.” Người hầu nói.

Lục Kiến Nghi bước thẳng vào trong, người làm lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong phòng ngăn có đầy hoa hồng, một chiếc máy khuếch tán hương thơm được đặt ở trên bàn, có một mùi thơm lạ không ngừng tỏa ra từ đó.

Lục Kiến Nghi không thích mùi hương, anh bất giác nhíu mày.
“Hiền Phương.” Anh gọi một tiếng.
Một người phụ nữ đi ra từ trong bóng tối, người đó không phải là Hoa Hiền Phương, mà là Đỗ Di Nhiên.
“Anh Lục, sao anh lại ở đây?”
“Cô có nhìn thấy vợ tôi không?” Lục Kiến Nghi hỏi.
“Tôi không thấy, có một mình tôi ở đây thôi.” Đỗ Di Nhiên ra vẻ hoang mang.
“Xin lỗi.” Lục Kiến Nghi xoay người bước ra ngoài, khi đi tới cửa anh mới phát hiện cửa đã bị khóa.
Anh ngay lập tức nhận ra rằng mình đã bị lừa, anh mắng một tiếng từ trong cổ họng: “Chết tiệt!”
Đỗ Di Nhiên giả vờ như không biết chuyện gì, cô ta đẩy cửa, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Nguy rồi, đây là cửa tự động khóa.

Tôi quên mang thẻ ra vào, làm sao bây giờ?”
“Đừng có giả vờ, Đỗ Di Nhiên, cô đúng là ngây thơ.” Lục Kiến Nghi ậm ừ.
“Anh Lục, tôi không hiểu ý anh, tôi không làm gì cả.” Đỗ Di Nhiên muốn giả ngu đến cùng.
Mùi thơm trong không khí càng ngày càng nồng nặc, Lục Kiến Nghi cảm thấy trong máu mình có một luồng hơi nóng bốc lên.

Anh đã có cảm giác này lúc trước đây, nên ngay lập tức hiểu ra có mùi hương này vấn đề.

Anh lao đến chỗ chiếc máy tỏa ra mùi hương, rồi vồ lấy nó, ném về phía bức tường.

Bụp một tiếng, từng mảnh của chiếc máy rơi ra.
Đỗ Di Nhiên giật mình, cả người cô ta run sợ.

Để tăng cường hiệu quả, cô ta đã đặt cả một chai vào đó, nhưng phản ứng có vẻ chậm hơn trong tưởng tượng của cô ta.
“Anh Lục, anh đừng lo, tôi sẽ tìm người mở cửa ngay lập tức.” Cô ta giả vờ sờ soạng tìm điện thoại trên người, sau đó lại thốt lên một tiếng: “Trời ạ, tôi quên mang điện thoại.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi