CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Đỗ Di Nhiên tức giận liếc cô: “Hoa Hiền Phương, tôi biết trong lòng cô không dễ chịu, nhưng bất kể cô mâu thuẫn thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật tôi đã xảy ra quan hệ với Lục Kiến Nghi.”
Hoa Hiền Phương cười lạnh: “Tôi thương hại cô, bị người ta hại còn không biết.

Chồng tôi sẽ không gánh tội oan.”
Đỗ Di Nhiên thở hổn hển.
Ở thành phố Tinh Không, không có ai là đối thủ của cô ta cả, chỉ cần là người đàn ông mà cô ta để ý, luôn có thể cướp lấy dễ như trở bàn tay.
Ở trong giới thượng lưu, cô ta có danh hiệu kẻ thứ ba luôn thắng.
Cô ta rất hưởng thụ cảm giác thắng lợi từ việc phá hoại hạnh phúc của người khác, vốn tưởng rằng trên đời này không có hạnh phúc nào cô ta không phá nổi, nhưng không ngờ Lục Kiến Nghi còn cứng hơn đá, dù đập vỡ đầu cũng không phá nổi.
Đối với cô ta mà nói, nhưng người đàn ông kia chỉ là điều hòa trong cuộc sống, dùng để chơi đùa mà thôi.

Nhưng Lục Kiến Nghi lại khác, anh là người đàn ông duy nhất cô ta muốn kết hôn, muốn chung sống cả đời.
Cô ta vừa gặp anh đã yêu, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tâm hồn thiếu nữ lưu lạc của cô ta đã bị anh bắt lấy.
Vất vả lắm mới xảy ra quan hệ với anh, sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội này được chứ?
Cô ta nhất định phải dính lấy anh, bắt anh chịu trách nhiệm, ly hôn với Hoa Hiền Phương, kết hôn với cô ta.
“Có nhân chứng còn có vật chứng, cho dù anh không chấp nhận, đều là sự thật.”
Lục Kiến Nghi nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao: “Tôi không đụng vào con chó dở hơi.

Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không muốn lãng phí thời gian.”
Khải Liên mang theo vệ sĩ từ trên lầu đi xuống: “Sếp, đã chuẩn bị xong máy bay, có thể tới sân bay rồi.”
Nghe vậy, mặt Đỗ Di Nhiên biến sắc: “Lục Kiến Nghi, anh định cứ như vậy mà đi sao? Anh muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”
Lục Kiến Nghi không thèm liếc cô ta thêm một cái, chỉ nói với bà cụ Đỗ một câu: “Bà à, cháu sẽ phái người đặc biệt điều tra chuyện này, cháu không ở đây làm phiền nữa.”
Đỗ Di Nhiên vọt tới cửa chặn đường: “Anh không được phép đi, nếu anh không chịu trách nhiệm với tôi thì không được phép đi.”
Lục Kiến Nghi duỗi tay ra, vặn tay cô ta, ném cô ta ra ngoài như ném một miếng rẻ rách.
Cơ mặt bà cụ Đỗ co quắp, nhưng không nhúc nhích, nhìn đám người Lục Kiến Nghi rời đi.
Ở sân bay, Lục Sênh Hạ có chút luyến tiếc, vốn còn định chơi một tháng, kết quả mới chơi ba ngày đã phải về rồi.
“Anh Chấn Diệp, nếu anh rảnh thì tới thành phố Long Minh tìm em, có được không?”
“Được.” Đỗ Chấn Diệp gật đầu: “ Trong nhà có một người chị thích tác quái đúng là không bớt lo được.

Chuyện lần này, mọi người đừng để trong lòng, cứ coi như vở kịch chị ta tự biên tự diễn đi.”

Trên máy bay, Hoa Hiền Phương vẫn chưa ổn định lại cảm xúc.
“Lục Kiến Nghi, anh xác định, anh vẫn hoàn toàn tỉnh táo, không mất trí nhớ đó chứ?”
“Chắc chắn và chắc chắn.” Lục Kiến Nghi ôm vai cô rồi nói: “Cảm giác của anh rất rõ ràng, nếu không rời đi, anh nhất định sẽ chán ghét đến nôn ra mất, anh vốn chẳng không đụng đến cô ta.”
Cô ôm gương mặt anh tuấn của anh: “Em biết, anh bị người ta hại, nên bất kể anh có làm hay không, em cũng không trách anh.

Nhưng anh không được gạt em, bất kể anh nhớ ra chuyện gì, cũng phải nói cho em biết.”
Lục Kiến Nghi hôn lên môi cô: “Vợ, chuyện này em yên tâm, anh vô cùng đàng hoàng.”
“Thật không ngờ Đỗ Di Nhiên lại hèn hạ như vậy, thật đúng là cô chủ nhà giàu không được dạy dỗ, thật chẳng khác gì gái từ hộp đêm đi ra.” Lâm Đại Dao bỡn cợt nói.
“Đúng là đê điện không ai bằng.” Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Trên đời này, loại người thứ ba đáng sợ nhất chính là loại này, không có chút lễ nghĩa liêm sỉ nào cả, không có giới hạn cuối cùng.”
Hoa Hiền Phương sờ cằm, như có điều suy nghĩ, nói: “Chắc chắn người phụ nữ này sẽ không bỏ qua đâu, không biết sẽ còn làm ra trò gì nữa.”
“Nếu cô ta còn dám tác quái, giết cô ta.” Hoa Phi cắn răng nói, không ai được phép ức hiếp chị cậu ta.
“Chuyện quan trọng nhất là tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, mọi người nói xem, là ai được chứ?” Trong đầu Lục Sênh Hạ tràn đầy nghi vấn.
Hoa Hiền Phương trầm ngâm thật lâu rồi nhỏ giọng nói: “Người này nhất định trước đó đã biết chúng ta muốn đến thành phố Tinh Không.”
“Muốn phẫu thuật giống đại ca, sợ là không phải chuyện dễ dàng.

Em nghĩ trong vòng bảy tám năm, phải làm phẫu thuật hơn trăm lần, mới có thể giống được một chút.” Lục Sênh Hạ nói.
Hoa Hiền Phương gật đầu: “Chuyện này rất khó hiểu, người kia nhất định có liên hệ mật thiết với Đỗ Di Nhiên.

Chúng ta phái người âm thầm giám sát Đỗ Di Nhiên, xem cô ta lui tới mật thiết với ai, không chừng có thể mời người đó ra.”

Lục Kiến Nghi cũng nghĩ vậy, anh đã sắp xếp người theo dõi Đỗ Di Nhiên, điều tra tất cả quan hệ xã giao của cô ta, nhất là những người thường lui tới mấy ngày qua.
Ở thành phố Tinh Không, Đỗ Di Nhiên đang ở trước mặt bà nội mình than vãn khóc lớn, vô cùng tủi thân.
Bây giờ Đỗ Tư Nam mới biết chuyện xảy ra, lập tức cho cô ta một tát: “Mày đúng là đồi phong bại tục, làm mất hết mặt mũi nhà họ Đỗ rồi, còn không biết xấu hổ mà khóc nữa.”
“Tình yêu nam nữ là chuyện bình thường mà, là Lục Kiến Nghi trở mặt vô tình, không chịu nhận tội.” Đỗ Di Nhiên khóc sụt sùi nói.
“Còn tình yêu nam nữ nữa, cô còn cần mặt mũi nữa không? Cháu rể tôi cũng xem cô là chó rồi đó.

Mày cảm thấy ngủ một đêm là có thể kết hôn à? Nhà họ Lục là nhà gia giáo, ghét nhất chính là hành động như cô làm.

Cho dù chúng ta đi đòi lại công bằng cũng đuối lý, đến lúc đó bị người ta tát vào mặt, cảm thấy nhà chúng ta dạy dỗ không nghiêm, dạy ra một con đĩ.” Hoa Vô Song giễu cợt nói.
Cô nhỏ Đỗ tức giận liếc bà ấy: “Thiết, trên đời này còn có hạnh phúc nào không phá được sao? Chỉ có kẻ thứ ba không cố gắng thôi.”
“Cô im miệng cho tôi, đường đường là cô chủ nhà họ Đỗ, lại ở bên ngoài làm kẻ thứ ba, cô bảo tôi để mặt vào đâu? Di Nhiên cũng bị cô làm hư, hoàn toàn không biết lễ nghĩa liêm sỉ gì hết.” Đỗ Tư Nam tức giận ngập đầu.
Cô nhỏ Đỗ như bị tổ ong vò vẽ rơi mạnh vào chân, miệng ngoác đến tận mang tai: “Có liên quan gì đến em chứ? Nó là con gái anh, cũng không phải con gái em.”
“Nó suốt ngày đi theo cô, không học cô thì học ai?” Đỗ Tư Nam tức giận nói.
“Được rồi, mấy đứa đừng cãi nhau nữa.” Bà cụ Đỗ đập bàn, ánh mắt chuyển qua Đỗ Di Nhiên: “Cháu nói cho bà biết, cháu lấy mê hương từ đâu?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi