CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Sau khi Hoa Hiền Phương rời đi, Đỗ Di Nhiên tức giận đến mức cầm cái chén trên bàn ném lên tường.
“Tôi muốn giết con đĩ Hoa Hiền Phương này.”
Ở thành phố Tinh Không, có người phụ nữ nào mà không bị cô ta tùy ý giẫm đạp ở dưới chân, nhưng chưa từng có ai dám vênh váo tự đắc như vậy trước mặt cô ta cả.
Cô nhỏ Đỗ yếu ớt chọc vào cái trán của cô ta rồi nói: “Xin cháu đấy, sau này làm việc thì dùng đầu óc một chút, cháu đã thay đổi ý định, không muốn làm giám định huyết thống thì cũng không cần làm dư luận xôn xao, chọc giận nhà họ Lục thì cháu có lợi lộc gì không?”
Đỗ Di Nhiên bĩu môi nói: “Cháu cảm thấy nếu mọi người đều biết, thì người lớn nhà họ Lục sẽ không thể làm ngơ được.”
Cô nhỏ Đỗ liếc cô ta: “Điều bọn họ cần phải làm là đi giám định huyết thống, cháu đi không?”
Đỗ Di Nhiên phồng miệng nói: “Cháu chỉ không rõ, Hoa Hiền Phương hoành hành ngang ngược như vậy, mà người lớn nhà họ Lục lại không quản lý sao?”
Cô nhỏ Đỗ rót hai chén nước, rồi đưa một chén cho cô ta: “Cô đã nói với cháu, quyền lực của bà chủ ở nhà họ Lục rất lớn, dưới một người trên ngàn người, người duy nhất có thể quản lý bà chủ chính là người quản lý.

Ngoại trừ bà cụ, thì người lớn trong nhà đều do bà chủ quản lý, ai có thể làm gì được bà chủ.

Nhìn khắp nhà giàu có quý tộc trên thế giới, ông Lục là nghiêm khắc nhất, bọn họ có uỷ ban của gia tộc lấy bà chủ làm chủ, chuyên môn xử lý công việc trong gia tộc.


Cô nghe nói bọn họ còn xây một chỗ rất khủng bố, là Tĩnh Tâm Uyển, đó chính là một ngục giam của gia tộc, hễ người nào đi vào đó thì sẽ không ai có thể còn sống mà đi ra cả.

Tư Mã Ngọc Như mẹ ruột của Lục Sênh Hạ do đắc tội với Hoa Hiền Phương, nên bị uỷ ban của gia tộc tuyên án nhốt vào Tĩnh Tâm Uyển.

Lục Vinh Hàn vì cứu cô ta mà không thể không thoái vị, dẫn theo cô ta rời khỏi nhà họ Lục.”
Đỗ Di Nhiên híp mắt lại: “Cô, cô nhất định phải giúp cháu, để cháu đuổi cổ Hoa Hiền Phương ra khỏi nhà họ Lục rồi trở thành bà chủ ở đó.

Đến lúc đó cháu sẽ có thể giúp cô đánh bại mẹ con Hoa Vô Song dễ như trở bàn tay, để cô trở thành người thừa kế nhà họ Đỗ.”
Cô nhỏ Đỗ lắc đầu thở dài: “Hiệp thứ nhất ngày hôm nay, cháu đã bại ở trong tay cô ấy rồi, ngay cả mẹ cũng nói cô ấy là nhân vật lợi hại, cháu muốn đánh bại cô ấy, sợ rằng không có khả năng quá lớn.

Quan trọng nhất là Lục Kiến Nghi không thích cháu, chỉ cần cháu không được lòng của Lục Kiến Nghi thì cháu cũng không ngồi vào được vị trí bà chủ nhà họ Lục đâu.”
Đỗ Di Nhiên giống như bị đánh trúng một gậy, đầu vai run lên kịch liệt một cái.
“Cháu còn rất nhiều chiêu chưa dùng đến, cháu nhất định sẽ khiến cho Lục Kiến Nghi thích cháu.

Hơn nữa trong bụng cháu còn có con của anh ấy, anh ấy không muốn nhìn cháu cũng không được.”
Cô nhỏ Đỗ không có lòng tin như vậy, tuy cô ả có rất nhiều bạn trai, nhưng chưa từng theo đuổi người đàn ông nào, chỉ có những người đàn ông kia quỳ rạp xuống dưới gấu quần của cô ta, quỳ liếm cho cô ta thôi.
Cho nên cô ta cũng không thể truyền thụ kinh nghiệm.
Điều duy nhất cô ta có thể nói cho Đỗ Di Nhiên chỉ câu: “Cháu phải nhớ kỹ thân phận của cháu, cháu là cô chủ nhà họ Đỗ, không phải mấy hotgirl bẩn thỉu bên ngoài, đừng khiến mình trở nên quá hèn mọn.”
“Cô ơi, Lục Kiến Nghi khác với những người đàn ông khác, anh ấy là một vị thần đứng trên chín tầng trời, vốn là khiến người ta ngưỡng mộ phải ngước nhìn rồi.” Đỗ Di Nhiên nói.
Cô nhỏ Đỗ xua tay một cái: “Cháu nhìn Hoa Hiền Phương xem, chưa bao giờ ngưỡng mộ anh ta.

Lúc cô ấy ở bên cạnh Lục Kiến Nghi, cô ấy cho người ta cảm giác như gần như xa, giống như đang nói cho Lục Kiến Nghi biết, tuy anh chiếm được cơ thể của tôi, nhưng không có được trái tim của tôi.

Như vậy sẽ không ngừng kích thích ý muốn chinh phục của Lục Kiến Nghi, nắm chặt tim của anh ta ở trong lòng bàn tay của mình.”

Đỗ Di Nhiên xẹp lép miệng: “Sao cháu không nhìn ra nhỉ, cháu thấy cô chính là Tô Đát Kỷ đầu thai chuyển kiếp vậy, cô dùng mùi vị hồ ly đi đầu độc Lục Kiến Nghi.”
Cô nhỏ Đỗ nhẹ nhàng mà đánh lên cái đầu của cô ta: “Nếu cháu có thể có thủ đoạn của hồ ly tinh, còn sợ không chiếm được Lục Kiến Nghi sao?”
Đáy mắt Đỗ Di Nhiên lóe lên một ánh sáng lạnh âm trầm.
Cô ta cũng không tin mình đường đường là người đẹp số một của thành phố Tinh Không, mà còn kém hơn một đứa con gái nghèo ở thành phố loại ba?
Hoa Hiền Phương về đến nhà, cô nói chuyện này cho Lục Kiến Nghi.
“Cũng không biết Đỗ Di Nhiên đang có ý định quỷ quái gì, lại không chịu đi giám định huyết thống, không phải là cô ta muốn trực tiếp sinh đứa bé ra, rồi tìm anh bức vua thoái vị chứ?”
Lục Kiến Nghi lắc lư chén rượu trong tay, màu đỏ của rượu lay động ở bên trong, nhìn kiều diễm như máu.
“Cô ta muốn chết, thì cứ để cô ta làm là được rồi, có vài người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.”
Hoa Hiền Phương đi tới trước quầy bar rót một cốc nước cam.
“Người ta đã xác định một trăm phần trăm con là của anh, đến khi sinh ra thì mới có thể không cố kỵ mà áp chế anh.

Thực sự là thế gian trăm kiểu, rừng lớn thì hạng người gì cũng có.”
Lục Kiến Nghi ôm vai của cô, bàn tay to phủ lên bụng dưới đang nhô lên của cô: “Vợ ơi, cực khổ cho em rồi, về sau cứ để anh xử lý mấy chuyện linh tinh này, em đừng để mình mệt quá, để thuộc hạ đi giải quyết là được rồi.”
Hoa Hiền Phương ấn cái mũi anh tuấn của anh: “Anh ấy à, đúng là cây to đón gió lớn, nếu như không phải em thể hiện ra phong thái dũng mãnh của một người vợ thì làm sao có thể chém nát vụn hoa đào vây xung quanh anh đến không còn một mống chứ.”
Đôi môi mỏng của Lục Kiến Nghi nở một nụ cười không đàng hoàng.
“Vợ ơi, coi như anh đi hơn mười vòng ở trong bụi hoa đào, anh cũng sẽ không dính một mảnh nhỏ lên người, trừ em ra, anh không có hứng thú với ai hết.”
Hoa Hiền Phương uống một ngụm nước trái cây, dường như cô đọc được suy nghĩ mà nói: “Thật ra em rất tò mò, rốt cuộc là ai giả trang thành dáng vẻ của anh, hại Đỗ Di Nhiên.

Ngoại trừ chúng ta ra thì đàn ông ở trong biệt thự chỉ có vệ sĩ, Eric và Mike thôi.

Em luôn cảm thấy người ấy là một trong số họ.

Còn nếu như là người ngoài thì vệ sĩ phải phát hiện ra chứ, chỉ có người ở trong mới thuận tiện gây án thôi.”
Cô dừng lại, lại đổi giọng nói: “Nhưng vóc dáng của bọn họ đều không giống anh, nếu chỉnh hình thì hẳn là với sẽ giống anh đến mấy phần.”
Cặp mắt đào hoa của Lục Kiến Nghi híp lại, ánh mắt anh sâu hơn: “Muốn giả trang một người cũng không phải chuyện khó.”

Cô làm một cái mặt quỷ: “Nói chung ấy à, không làm giám định huyết thống thì người xong đời cuối cùng nhất định là Đỗ Di Nhiên, đây là bê đá đập chân mình, vắt kiệt trí óc nhưng cuối cùng lại không tính được mạng sống của chính mình.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Kiến Nghi, anh cười nhạt với vẻ quỷ quyệt.
“Suy nghĩ một chút, thì để cô ta sinh con ra cũng thật thú vị, đến lúc đó bà cụ Đỗ nhất định sẽ thấy rõ sự ngu xuẩn của cô ta, Đỗ Chấn Diệp cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh.”
Hoa Hiền Phương vỗ tay một cái: “Nếu nói như anh, em đây sẽ không đi ép cô ta làm giám định huyết thống, tuy nhiên anh thật sự xác định rõ đứa bé kia trăm phần trăm không phải là của anh.”
“Anh vô cùng chắc chắn.” Lục Kiến Nghi búng một cái lên trán của cô: “Em không được suy nghĩ linh tinh, làm bẩn sự trong sạch của anh nữa.

Ngay cả lần đầu tiên của anh anh cũng cho em rồi, anh đây luôn một lòng đối với em.”
Cô cười nói, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, cô mở vòng tay lấy cổ của anh, chủ động đưa môi đỏ mọng lên: “Nói như vậy, tối hôm nay em sẽ thưởng một chút cho cậu Lục.”
Trong con ngươi đen của Lục Kiến Nghi lập tức dấy lên lửa nóng: “Đây là em nói nhé.”
Sau khi mang thai, mặc dù bụng của cô lớn, có vài chỗ cũng lớn, làm cho một tay của anh không thể nắm giữ được, nhìn cực kỳ mê người.
Anh không nhịn được hôn lên môi của cô, tay chui vào trong quần áo của cô, lấy trước chút khúc nhạc dạo để giảm bớt ham muốn của anh, và tránh khỏi chờ một hồi nữa sẽ không khống chế được…
Trong khách sạn, Hoa Vô Song tố cáo Đỗ Di Nhiên ở trước mặt bà cụ Đỗ.
Chuyện sau đó nên làm cái gì bây giờ, thì để bà cụ tự định đoạt.
Tất nhiên bà cụ Đỗ rất căm tức, lúc xế chiều, bà cụ và bà cụ Lục gọi điện thoại cho nhau.
Bà cụ Lục cũng rất thông tình đạt lý, nói đợi làm giám định huyết thống có kết quả thì sẽ bàn bạc biện pháp giải quyết cùng với bà cụ.
Hiện tại thì sao.
Cháu gái lại giở trò, quyền chủ động hoàn toàn nằm ở trong tay người khác.
Vốn danh không chính đáng, ngôn không thuận, hiện tại căng bỏ quên miệng lưỡi và nhược điểm của người ta.
“Đỗ Di Nhiên, đến cùng cháu đang giở trò quỷ gì? Tại sao không đi làm giám định huyết thống?” Trong video, sắc mặt của bà cụ tái nhợt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi